Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đến Yên Kinh, dưới sự chỉ huy của Vương Nhất, xe của Hồ Hoàng Việt rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Đóng cửa xe lại, ông ta đánh giá phong cảnh bốn xung quanh.

Đây là một hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, Hồ Hoàng Việt lẩm bẩm: “Đây chính là nơi con bé sống…”

“Cô ấy vốn dĩ không sống ở đây, nhưng con trai của ba nuôi là một tên nghiện cờ bạc, đã lấy giấy tờ nhà đất đi đánh bạc, nên chỉ có thể về quê để sinh sống.”

Vương Nhất ở phía sau nói: “Vì trả nợ mà cô ấy còn phải bỏ học đại học.”

“Vậy sao…”

Vẻ mặt Hồ Hoàng Việt có chút phức tạp, trong những ngày tháng ông ta không có ở đây, con gái của ông ta đã phải sống vô cùng cực khổ.

Vương Nhất đi đến: “Lát nữa gặp cô ấy, đừng tỏ ra quá kích động.”

Hồ Hoàng Việt sao có thể không hiểu ý của câu nói này chứ, nhếch mép cười: “Yên tâm đi, anh Vương, tôi hiểu.”

Vương Nhất ừ một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Nói xong, đã đi đến cửa nhà bác Trương, khẽ gõ cửa.

“Bác Trương, Thắm, là cháu, Vương Nhất đây.”

“Đến đây.”

Trong nhà truyền đến một giọng nói lanh lảnh, rất nhanh, cửa đã được mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chính là Tô Thắm.

Lúc nhìn thấy Vương Nhất, cô ta nở nụ cười: “Anh Vương Nhất.”

“Muộn như vậy còn đến làm phiền, không làm phiền mọi người chứ?”

Vương Nhất hiếm khi nở nụ cười.

“Không có, không có, chỉ cần là anh Vương Nhất, muộn thế nào cũng không sao.”

Tô Thắm rõ ràng rất vui, vội vàng mời Vương Nhất vào, mình thì chạy vào nhà, vui vẻ hét lên: “Ba, anh Vương Nhất đến.”

Hồ Hoàng Việt ở phía sau ngây người nhìn bóng lưng của Tô Thắm, nhìn rồi lại nhìn, mắt ông ta đỏ lên.

“Thế nào, có phải là con gái của ông không?” Vương Nhất thu lại ánh mắt, hỏi.

Mắt Hồ Hoàng Việt ươn ướt, nghẹn ngào nói: “Đúng là giống hệt, là con bé!”

Nói xong đột nhiên đứng thẳng lên, cúi người thật sâu với Vương Nhất, trầm giọng nói: “Anh Vương, con gái của tôi, bao nhiêu năm nay đều được anh chăm sóc!”

Giây phút nhìn thấy Tô Thắm, tình cảm trong lòng Hồ Hoàng Việt lại dâng lên như dòng nước lũ, cho dù chỉ nhìn từ xa, biết được Tô Thắm không sao, ông ta cũng yên tâm rồi.

Cúi người xong, ông ta quay người, định rời đi.

“Ông đi đâu vậy?”

Lúc Hồ Hoàng Việt cúi người, Vương Nhất không nói gì, đến tận khi lúc ông ta muốn rời đi, anh mới khẽ lên tiếng.

Hồ Hoàng Việt cả người run rẩy, không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: “Anh Vương, anh nói đúng, bây giờ con bé đang có một cuộc sống yên bình, gia đình hòa thuận, tôi không nên làm phiền con bé, chỉ cần biết được con bé không sao, là tôi đã hài lòng rồi…”

“Không phải không muốn gặp, mà là không dám gặp đúng không?”

Vương Nhất đột nhiên lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh.

Ở một góc không nhìn thấy được, Hồ Hoàng Việt lại run rẩy, trợn tròn mắt, ánh mắt trốn tránh.

Lời nói của Vương Nhất giống như một con dao sắc bén, xé toạc lớp ngụy trang của ông ta.

“Ông sợ ông không khống chế được bản thân mình, hay sợ bị cô ấy nhận ra sau đó oán hận ông?”

Giọng nói bình tĩnh của Vương Nhất lại truyền đến, Hồ Hoàng Việt nghe mà cả người càng thêm run rẩy.

“Anh Vương, hay là, hôm nay bỏ đi?”

Rất lâu sau ông ta mới quay đầu lại, nói với Vương Nhất.

Sau bao năm đi cách xa, càng gần càng sợ hãi, sợ hãi cái gì?

Là người không dám đối diện kia, còn cả đáy lòng không thể vượt qua được.

Nhưng, Vương Nhất khẽ vỗ vai ông ta: “Ông cảm thấy ông còn chỗ để lùi về sau không? Ông có đi hay không, không phải ông nói là được.”

Lời này vừa được nói ra, cơ thể ông ta lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau Vương Nhất, bác Trương và Tô Thắm đã đi ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Hồ Hoàng Việt.

Đặc biệt là Tô Thắm, đứng sau Vương Nhất, tò mò đánh giá ông ta: “Chú là bạn của anh Vương Nhất hả, sao không đi vào?”

Nói xong, cô ta chú ý đến cách ăn mặc của Hồ Hoàng Việt.

Bộ vest đắt tiền trị giá mấy chục triệu, chiếc đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng, và thỉnh thoảng lại tỏa ra khí chất của người bề trên, không có gì phải nghi ngờ ông ta là một người giàu có và thành đạt.

Vì vậy, trên mặt cô ta có chút ngượng ngùng: “Nhà tôi không có gì đáng tiền, không tiếp đãi tốt hai người, thật sự xin lỗi…”

Con cái trong những gia đình nghèo khó phải lo liệu việc nhà từ rất sớm, cô ta đã nhìn ra Hồ Hoàng Việt và bọn họ không phải là người cùng một thế giới, phản ứng đầu tiên chính là tự ti.

Sắc mặt Hồ Hoàng Việt lập tứ thay đổi, vội vàng giải thích: “Không phải, cháu đừng hiểu nhầm, chú không phải vì chuyện này mà không đi vào, là chú…”

Hồ Hoàng Việt không nói tiếp nữa, ông ta vô cùng căng thẳng nhìn Tô Thắm, sợ bị Tô Thắm ghét mình, ông ta vội vàng tháo đồng hồ trên tay xuống, cởi chiếc áo vest đắt tiền xuống, sau đó mới thận trọng hỏi: “Như thế này có phải tốt hơn rất nhiều không?”

“Chú, chú làm gì vậy?”

Tô Thắm trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Hồ Hoàng Việt, cô ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, người này, vì lựa theo ý cô ta mà ném tất cả những thứ đắt tiền trên người đi!

“Chú…”

Hồ Hoàng Việt đột nhiên có chút lắp bắp, nghẹn nửa ngày, mới nói được một câu: “Chú sợ cháu xa lánh chú.”

Thấy Hồ Hoàng Việt, một người chưa từng gặp gỡ, lại vì Tô Thắm mà làm đến mức này, bác Trương giống như hiểu ra điều gì đó, đi đến trước mặt Vương Nhất, dùng giọng nói mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy hỏi: “Cháu tìm được ba của Thắm rồi?”

Vương Nhất chần chừ gật đầu, sợ bác Trương sẽ vì chuyện này mà đau lòng.

Ai biết được, trên mặt bác Trương lại hiện lên sự vui mừng, trên trán còn hiện lên sự vui vẻ, yên tâm:

Đây là một chuyện tốt, ba của Thắm…là người như thế nào?”

Ông ta lo lắng ba của Tô Thắm là loại người có tiền án, Vương Nhất lại cảm thấy yên tâm, cười nói: “Ông ấy là người giàu số một ở Thiên An, Hồ Hoàng Việt.”

“Người giàu số một ở Thiên An?”

Bác Trương lập tức trợn tròn mắt, khuôn mặt tràn đầy sự không thể tin được, lẩm bẩm: “Thắm, vậy mà lại là con của người giàu có…”

Cuối cùng, Hồ Hoàng Việt cũng đi vào nhà, Tô Thắm rất lịch sự rót cho ông ta một ly trà, lúc đưa trà, đột nhiên bật cười.

Hồ Hoàng Việt sững sờ: “Cháu cười cái gì thế?”

“Hả, ngại quá, cháu chỉ cảm thấy chú rất thú vị.”

Tô Thắm vội vàng dừng cười: “Hơn nữa, cháu còn cảm thấy chú rất quen.”

Khuôn mặt Hồ Hoàng Việt tràn đầy sự kích động, nhưng nghĩ đến lời nói của Vương Nhất, vẫn miễn cưỡng dừng sự kích động này lại, gãi đầu: “Vậy sao…”

Vương Nhất và bác Trương cố tình tạo không gian cho Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm, thường xuyên qua lại, hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Hồ Hoàng Việt cũng không giấu thân phận giàu có của mình, dùng danh nghĩa cá nhân để tài trợ toàn bộ học phí cho Tô Thắm, nếu như bác Trương không ngăn lại, ông ta còn muốn tặng cả nhà.

Hồ Hoàng Việt cũng không ở lại quá lâu, rất nhanh đã rời đi, ông ta sợ ở lại quá lâu, sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.

Vương Nhất đi đến nhà họ Lý, nói cho Lý Thiên Dương biết tin tốt này.

Sau khi biết được tin này, Lý Thiên Dương cũng vô cùng vui mừng, là sự vui mừng cho Tô Thắm được phát ra từ tận đáy lòng.

Tất cả giống như đang đi đúng hướng.

Sau khi Vương Nhất đứng dậy rời đi, cửa sổ căn phòng thứ hai ở khu nhà họ Lý, lại lặng lẽ mở ra một khe hở, phản chiếu khuôn mặt trắng bệch, vô cùng căm hận của một người phụ nữ.

Đó chính là Châu Mỹ Ngọc.

Nhìn rất lâu, bà ta gọi một cuộc điện thoại.

“Tôi phải làm gì?”

Đầu bên kia điện thoại không có bất kỳ âm thanh gì, rất nhanh đã bị cúp máy, một phút sau, Châu Mỹ Ngọc nhận được một tin nhắn nặc danh.

Nội dung của tin nhắn là bốn chữ lớn đẫm máu.

“Giết Lý Thiên Dương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK