Cảnh tượng vừa xảy ra nằm ngoài dự tính của Vương Nhất.
Anh nhanh chóng đi đến cạnh Đồng Yên Nhiên và cảnh giác nhìn quanh.
Tất cả con riêng của nhà họ Đồng đều đã chết hết, vậy ai là người nổ súng?
Cả người Đồng Yên Nhiên lạnh ngắt và run rẩy dữ dội.
"Ai… ai đã nổ súng?"
Cô ta và Vương Nhất chậm rãi xoay người lại nhìn lên lầu hai.
Sau đó hai người nhìn thấy một cảnh khó mà tưởng tượng nổi.
Đồng Kiệt đã được đem chôn cất rồi nhưng giờ lại yên lành đứng trên lầu hai, trong tay còn cầm một khẩu súng.
Khói trắng tỏa ra khỏi họng súng, nhìn thế là biết ông ta chính là kẻ đã nổ súng giết chết Triệu Tri Thu.
"B… ba?"
Đồng Yên Nhiên như nhìn thấy ma vậy, cả người run rẩy mãnh liệt, sặc mặt đầy sợ hãi.
Vương Nhất híp mắt, sự xuất hiện của Đồng Kiệt vừa nằm ngoài dự đoán mà cũng rất hợp tình hợp lí.
Thật ra trước đó anh đã nghi là Đồng Kiệt giả chết, giờ xem ra anh đã đoán đúng.
Đồng Kiệt mặc bộ vest đen, đứng trên cao nhìn xuống sân lớn nhà họ Đồng, thế mà giống người chết được sao?
Sau lưng ông ta còn có một ông cụ tóc bạc trắng, người đó chính là lão Hồng.
Ông ta nhìn Đồng Yên Nhiên và nói: “Con không ra tay được thì ba làm thay con!"
"Đồng Kiệt, đúng là ông chưa chết."
Vương Nhất nhìn một lúc lâu, rồi đột nhiên anh bật cười.
Đồng Kiệt nét mặt hồng hào cười to: “Sao mà tôi chết được, nếu tôi chết thì còn ai kết thúc trò hề này đây?"
Lão Hồng ở sau lưng ông ta cũng mỉm cười và cúi người chúc mừng: “Chúc mừng gia chủ đã dẹp yên nội loạn, sau này chẳng còn kẻ xấu nào ngấp nghé vị trí gia chủ của ông nữa."
"Hahahaha, lão Hồng à, chuyện này cũng nhờ một phần ở ông, còn có cả cậu nữa đấy Vương Nhất!"
Đồng Kiệt đột nhiên nhìn Vương Nhất và cười to: “Đúng là tôi không nhìn lầm cậu. Nếu không có cậu thì có khi cô con gái đó của tôi đã bị người ta nuốt sạch."
Vương Nhất mặt không cảm xúc cũng không nói gì.
Nhưng Đồng Yên Nhiên thì lại sợ hãi nhìn hai người người nói trên lầu hai: “Chuyện này là sao vậy? Chẳng phải ba đã bị đâm chết rồi sao, sao lại…"
Vì quá chấn động nên cô ta không nói tiếp được.
Đồng Kiệt nhìn Đồng Yên Nhiên: “Con gái ngoan của ba, con vẫn chưa nghĩ ra sao? Ba không chết, tất cả đều là do ba giả vờ cả đấy, mục đích là để dụ đám nghịch tử lòng lang dạ thú đó ra!"
"Sao cơ?"
Lời nói của Đồng Kiệt lập tức phá vỡ mọi nhận thức của Đồng Yên Nhiên, khiến ánh mắt cô ta không còn tiêu cự nữa.
Cô ta lẩm bẩm: “Thế di chúc cũng là giả sao?"
Vương Nhất kéo Đồng Yên Nhiên ra sau và nặng nề nói: “Đừng có ngốc nữa. Tất cả mọi chuyện, từ việc ông ta bị ám sát cho đến lập di chúc đều được ông ta sắp đặt cả rồi."
"Không sai, đây chính là ván cờ mà ba đã bày ra, mục đích là để giết hết đám con riêng đại nghịch bất đạo đó!"
Ánh mắt Đồng Kiệt đầy điên cuồng: “Ba bắt đầu bày ra ván cờ này từ khi tuyên bố mình bị ung thư giai đoạn cuối, mọi chuyện mà con thấy đều là giả!"
"Ba không bị ung thư, cũng không bị ám sát, lập di chúc để biến nó thành liều thuốc mạnh cho các con tự giết lẫn nhau thôi."
Ánh mắt Vương Nhất lóe lên, dù là anh cũng phải thừa nhận rằng, việc Đồng Kiệt thành gia chủ nhà họ Đồng chắc chắn không phải nhờ vận may.
Ông ta không chỉ có lòng can đảm và sự hiểu biết hơn người, mà ông ta còn có một sự khôn ngoan sâu sắc. Không cần nói đến việc khác mà chỉ cần nói đến trận nội loạn của nhà họ Đồng này thôi, chính ông ta đã đùa bỡn tất cả mọi người, ngay cả Vương Nhất cũng bị ông ta lợi dụng.
Tại sao ông ta biết con gái mình quen biết Vương Nhất nhưng không hề ngăn cản?
Đương nhiên là để mượn tay Đồng Yên Nhiên dẫn Vương Nhất đi vào ván cờ của ông ta.
Đến cuối, mọi chuyện đều như dự đoán của ông ta.
Đồng Tri Thu giết hết đám con riêng nhưng lại thua dưới tay Vương Nhất, Vương Nhất đã giải quyết hết mối họa trong lòng ông ta.
Lúc này ông ta xuất hiện là được.
Năm năm qua, Vương Nhất chưa từng bị người ta lợi dụng như thế, trong mắt ánh thoáng hiện sát ý đáng sợ.
"Tôi có thắc mắc."
Vương Nhất đột nhiên nheo mắt lại, anh nhìn chằm chằm Đồng Kiệt và nói: “Ông là người đứng đầu nhà họ Đồng, tiếng tăm đồn xa, không ai dám đến ám sát ông, mà đã dám đến lại còn thành công, ám sát xong thì không bắt được hung thủ. Ông không cảm thấy chuyện này giả lắm sao?"
Việc đã đến nước này thì không cần che giấu điều gì nữa.
"Cậu nói đúng, bởi vì người ám sát tôi chính là Triệu Tri Thu!"
Ông ta vừa nói xong, cả Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên đều biến sắc.
"Tên điên!"
Sắc mặt Vương Nhất trở nên âm trầm.
Đồng Kiệt nói tiếp: “Nhưng vẫn có chuyện ngoài ý muốn. Tôi nói kế hoạch này cho Đồng Tri Thu biết và hứa rằng gia chủ nhiệm kì tới sẽ là nó, nhưng nó lại muốn giết tôi thật. Tối đó đúng là rất mạo hiểm. Nếu không nhờ tôi phản ứng nhanh thì giờ đã chết thật rồi."
"May sao kết quả vẫn như dự liệu, giờ thì chẳng còn ai đe dọa vị trí gia chủ của tôi nữa."
Lúc này, Đồng Kiệt rất có tinh thần, ông ta có cảm giác như mình đang nắm giữ hết mọi quyền hành trong thiên hạ.
"Đồ khốn, ông lừa tôi!"
Mắt Đồng Yên Nhiên đỏ bừng, cô ta nhìn Đồng Kiệt chằm chằm, giọng nói y như giọng của một con thú hoang đang bị thương.
Đồng Kiệt đột nhiên nhíu mày: “Đồng Yên Nhiên, ba đang thử thách con. Nếu không có ba thì con làm sao đảm đương một phía một mình dược?"
"Ông lừa tôi! Đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!"
Đồng Yên Nhiên bật khóc, ánh mắt nhìn Đồng Kiệt giờ chỉ còn mỗi thù hận.
"Im mồm, ba là ba con, có đứa con nào nói chuyện với ba mình như thế không?"
Đồng Kiệt tức giận và lớn tiếng quát: “Dẫn đứa con bất hiếu này đi cho tôi, không được tôi cho phép thì không được cho nó bước ra khỏi cửa!"
Lão Hồng lập tức vung tay lên, hai người đàn ông vạm vỡ ở ngoài cửa xông vào, một trái một phải giữ lấy tay Đồng Yên Nhiên.
"Xin lỗi cô chủ."
"Hai anh thả tôi ra, đau!"
Đồng Yên Nhiên bị đau nhưng ánh mắt vẫn nhìn Đồng Kiệt chằm chằm.
"Đồ điên, ông là tên điên. Ông không hề coi tôi là con gái, ông chỉ coi tôi như quân cờ để giữ quyền thế cho ông thôi!"
Càng nói, nước mắt Đồng Yên Nhiên rơi càng nhiều, cô ta quay đầu nhìn Vương Nhất như đang cầu cứu.
"Vương Nhất, xin hay hãy giúp tôi…"
Vương Nhất gật đầu, sau đó bấu lên vai hai tên đàn ông vạm cỡ đó: “Cô ấy bảo các anh thả cô ấy ra."
Ánh mắt hai tên đàn ông đó đầy lạnh lùng, hiển nhiên là không coi Vương Nhất ra gì cả.
Đồng Kiệt cười lạnh: “Vương Nhất, nó là con gái tôi, cậu có tư cách gì mà xen vào?"
"Ông cũng biết đó là con gái ông sao?"
Vương Nhất lạnh lùng nói: “Bảo người của ông buông tay đi, nếu không tôi cũng không ngại biến nơi này có thêm hai cái xác đâu."
Tối nay anh chưa hề ra tay.
Đồng Kiệt lại chẳng thèm để ý: “Vương Nhất, tuy tôi rất biết ơn cậu vì cậu đã giết đám con riêng đó giúp tôi, nhưng cậu nghĩ tối nay cậu sống được mà rời khỏi đây sao?"
Một giây sau, ông ta lạnh lùng hét: “Không cần để ý đến cậu ta. Dẫn cô chủ đi, rồi đến phiên cậu ta đi đời!"
Hai tên đàn ông vạm vỡ đang định dẫn Đồng Yên Nhiên đi về phía trước, nhưng đột nhiên một cơn đau ập đến từ vai họ.
Răng rắc!
Hai tay Vương Nhất bỗng dùng sức, xương vai của hai tên đàn ông đó đều bị bóp nát!