Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gia chủ?!”

“Ông nội, xảy ra chuyện gì rồi?”

Bên ngoài phòng chủ tịch, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng rít gầm cực kỳ tức giận của Thẩm Thiên Sơn, âm thanh đó giống như dã thú mất đi người thân, tuyệt vọng và bất lực.

Một người đàn ông lao tới trước mặt Lý Khinh Hồng, vẻ mặt phẫn nộ: “Tên chồng phế vật đó của cô đã làm gì ông nội tôi?”

“Tôi làm sao biết được?”

Lý Khinh Hồng lạnh lùng liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt.

Tuy lời là như vậy, cô ta cũng chấn động ở trong lòng, lúc này mới đi vào bao lâu, sao Thẩm Thiên Sơn lại mất hồn mất vía như gặp ma giữa ban ngày vậy?

Cạch---

Không lâu sau, cửa của phòng tổng giám đốc mở ra, Vương Nhất và Thẩm Thiên Sơn một trước một sau đi ra.

Chỉ có điều, vẻ mặt của hai người hoàn toàn khác nhau.

Vương Nhất giống như trước đó, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng cong lên, khi cười còn cho người ta một loại bá khí không giận tự uy, giống như cậu ấm của hào môn nào đó.

Thẩm Thiên Sơn lại giống như mất đi ba hồn bảy vía, sắc mặt trắng bệch, thậm chí ngay cả đi đường cũng không đi được, bước chân loạng choạng, suýt nữa té ngã.

“Ông nội!”

Đám thanh niên của nhà họ Thẩm lũ lượt đi tới đỡ Thẩm Thiên Sơn, lúc này mới tránh ông ta bị ngã.

“Ông nội, tên đó ở bên trong rốt cuộc đã làm cái gì, có phải đã đánh ông không?”

“Ông nội, ông không cần sợ, cứ việc nói ra, xem cháu có gọi người đánh anh ta không---”

Tất cả mọi người đều tức giận nhìn Vương Nhất, Lý Khinh Hồng cũng nhìn Vương Nhất với vẻ tò mò, trong phòng làm việc, anh rốt cuộc đã nói gì với Thẩm Thiên Sơn mà có thể khiến Thẩm Thiên Sơn vừa tức giận vừa sợ hãi như vậy

“Tất cả im miệng hết cho tôi!”

Thẩm Thiên Sơn mặt mày trắng bệch bỗng nhiên gầm lên một tiếng, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Tất cả mọi người của nhà họ Thẩm đều bị quát này làm cho sững người, ngây ngốc nhìn Thẩm Thiên Sơn, không hiểu chuyện gì cả.

Chỉ có Vương Nhất, liếc nhìn Thẩm Thiên Sơn đầy thâm ý, làm cho ông ta tức tới mức cơ thịt trên mặt run lên.

“Về nhà họ Thẩm!” Ông ta bỗng nhiên nói.

“Cái gì?”

Vẻ mặt của những người khác của nhà họ Thẩm lập tức trở nên rất đặc sắc, không dám tin mà nhìn gia chủ của bọn họ.

Khí thế bừng bừng chạy tới tập đoàn Lệ Tinh, mở mồm muốn thu mua, không ngờ lại đầu hổ đuôi rắn như này, khiến mặt của bọn họ đau rát, giống như bị người ta tát hai cái --- Điều muốn mạng nhất là người tát cái tát này còn là chính Thẩm Thiên Sơn.

“Tôi nói, về nhà họ Thẩm!”



Trên mặt Thẩm Thiên Sơn sát khí đằng đằng, tuy đang nói với người của nhà họ Thẩm, nhưng ánh mắt của ông ta từ đầu tới cuối đều không rời khỏi Vương Nhất.

Tất cả mọi người của nhà họ Thẩm đều sợ hãi nhìn gia chủ, chỉ cảm thấy gia chủ lúc này đã ở bờ vực nổi đóa, lúc này cũng không có thái độ ngang ngược bừng bừng khí thế như trước khi tới, tất cả rời đi.

“Ông cụ Thẩm, tình bạn nên tỏ rõ, tôi chỉ đợi tới sẩm tối ngày hôm nay.”

Vương Nhất nheo mắt lại, bỗng nhiên mở miệng: “Mặt trời vừa xuống núi, nếu vẫn không nhìn thấy kết quả tôi muốn thì đừng trách tôi không khách sáo với ông.”

Cơ thể già nua của Thẩm Thiên Sơn bỗng run lên, từ đầu tới cuối không quay đầu lại.

Vừa đi ra khỏi tập đoàn Lệ Tinh, Thẩm Thiên Sơn dừng bước chân, nói với chú Dương quản gia: “Lệnh người trả lại tất cả gia sản đã thôn tính từ nhà họ Lương trong mấy ngày này, ngoài ra chuyển nhượng tập đoàn Cự Phong dưới trướng nhà họ Thẩm cho tập đoàn Lệ Tinh!”

“Gia chủ, tại sao?!”

Hai mệnh lệnh vừa ra, tất cả mọi người của nhà họ Thẩm đều mang vẻ mặt khó tin mà nhìn Thẩm Thiên Sơn.

Tập đoàn Cự Phong là tập đoàn viễn thông lớn nhất dưới trướng của nhà họ Thẩm, đừng nói ở Thiên An, dù ở cả nước H, cũng có chỗ đứng quan trọng, cứ thế tặng không cho tập đoàn Lệ Tinh?

Chú Dương quản gia giống như nghĩ tới điều gì đó, không nói gì, vẻ mặt lại trở nên phức tạp.

“Còn không mau đi!”

Thẩm Thiên Sơn quát to một tiếng, ngũ quan lập tức vặn vẹo.

Tất cả mọi người đều bị dọa giật mình, cho dù trong lòng không cam tâm, chỉ có thể nhanh chóng về nhà họ Thẩm làm việc.

Rất nhanh, chỉ còn lại hai người Thẩm Thiên Sơn và chú Dương.

“Ông chủ, làm như vậy, e là có ẩn tình gì nhỉ?” Chú Dương hỏi.

Thẩm Thiên Sơn nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt rất đau khổ.

Chú Dương nheo mắt lại, trong mắt vụt qua một tia u ám: “Trong phòng làm việc, tên Vương Nhất đó rốt cuộc đã nói với với ngài?”

Thẩm Thiên Sơn trầm mặc hồi lâu mới mở mắt ra, hai mắt đỏ rực: “Cậu ta bảo tôi nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại là tiếng cứu mạng của Tử Kiện.”

Đồng tử của chú Dương co rút: “Ông chủ, lời này là thật sao? Chắc chắn không có do kỹ thuật tạo ra chứ?”

“Chắc chắn chính xác.”

Thẩm Thiên Sơn giống như gà đi mười mấy tuổi: “Tôi thử nói chuyện với Tử Kiện, cuộc gọi lại rất nhanh bị tắt, nhưng tôi nghe ra, Tử Kiện tuyệt đối là bị cưỡng ép của sát thủ!”

Chú Dương cũng rơi vào trong trầm mặc, bỗng nhiên hỏi: “Ông chủ, nhà họ Thẩm không dễ dàng gì mới lớn mạnh hơn, lẽ nào ngài nhẫn tâm trả lại mọi thứ không dễ dàng mới có được lại, tặng tập đoàn Cự Phong, đó là gốc rễ của nhà họ Thẩm!”

“Vậy có thể làm sao?”

Giọng nói của Thẩm Thiên Sơn khàn khàn: “Tôi chỉ có một đứa cháu ruột là Tử Kiện!”

Trong mắt chú Dương vụt qua tia sắc lạnh: “Tôi có một kế...”

Ông ta ghé vào bên tai Thẩm Thiên Sơn nói nhỏ, sắc mặt của Thẩm Thiên Sơn cũng hơi thay đổi: “Như vậy, nguy hiểm liệu có lớn quá không?”



“Cầu được quý phú trong nguy hiểm, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?”

Trong mắt chú Dương đầy sự cay độc: “Nếu tên phế vật đó bất nghĩa trước, chúng ta cần gì nhân từ?”

“Được!”

Thẩm Thiên Sơn cũng đáp ứng, vẻ mặt dữ tợn: “Tôi phải khiến đôi gian phu dâm phụ đó trả giá!”

...

Thời gian trôi quá rất nhanh, trong nháy mắt, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.

Ánh chiều tà như máu, treo ở chân trời.

Vương Nhất gọi điện cho Lý Khinh Hồng, nói anh tối nay không về nhà ăn cơm, bảo cô đi đón Tử Lam.

Lý Khinh Hồng vẫn không hỏi nhiều, dặn dò một câu ‘nhớ về nhà sớm’ thì cúp máy.

Vương Nhất nhìn thời gian, đôi mắt nheo lại, xem ra Thẩm Thiên Sơn không đặt mạng sống của cháu nội ông ta vào trong lòng rồi.

Đang muốn đứng dậy rời đi, hành lang bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân vội vã.

“Cậu Vương!”

Vừa nhìn thấy người tới, Vương Nhất híp mắt cười: “Ông cụ Thẩm thật là ‘đúng giờ’.”

Thẩm Thiên Sơn cười như không cười, nói: “Nhiều việc, chuẩn bị tốn chút thời gian.”

Lần này người Thẩm Thiên Sơn dẫn theo không nhiều, chỉ có một mình chú Dương quản gia, hơn nữa hai người đều mang công sở màu đen, vest phẳng phiu.

Ông ta đưa tới một tệp văn kiện dày: “Đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Cự Phong dưới tên nhà họ Thẩm, cậu cảm thấy không có vấn đề thì ký tên.”

“Ngoài ra, tất cả sản nghiệp cướp được từ chỗ nhà họ Lương, đã trả lại nguyên vẹn cho nhà họ Lương, bây giờ có thể để tôi gặp cháu nội của tôi rồi chứ?”

Vương Nhất thuận tay lật hợp đồng, chỉ nhìn hai lần thì mất đi hứng thú, cười giống như không cười nhìn Thẩm Thiên Sơn.

“Tôi rất ngạc nhiên, ông vậy mà nguyện ý vì cháu của ông mà từ bỏ gia nghiệp lớn.”

“Đó là đương nhiên.”

Thần sắc của Thẩm Thiên Sơn rất trịnh trọng: “Nó là cháu trai của tôi, nếu nó chết, nhà họ Thẩm có cường thịnh nữa, cũng không huy hoàng được bao lâu.”

Đúng vậy, Thẩm Tử Kiện là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm, nếu anh ta chết, nhà họ Thẩm quả thật không hưng thịnh được bao lâu.


Dù sao, Thẩm Thiên Sơn đã hơn 70 tuổi rồi.


“Vậy tốt rồi, tôi dẫn ông đi gặp Thẩm Tử Kiện.”


Vương Nhất đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.


Thẩm Thiên Sơn và chú Dương nhìn nhau, trong mắt hai người vụt qua một tia sát ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK