Khi Vương Nhất bước vào văn phòng tổng giám đốc, vừa hay Lý Khinh Hồng đang đóng máy tính, kết thúc một ngày làm việc của mình.
Thêm Lý Tuyết Nhi và Vương Tử Lam, bốn người họ cùng nhau lái xe về nhà của Bác Trương.
Không lâu sau, đã tới nhà Bác Trương, Lý Khinh Hồng mua quà xong liền đi đến gõ cửa.
“Bác Trương, cháu đây.” – Vương Nhất cười nói.
“Ra rồi đây.”
Một giọng nói già nua vọng ra từ trong nhà.
Sau đó cánh cửa mở ra, Bác Trương bước ra với nụ cười trên môi: “Tiểu Nhất đến rồi à.”
Vương Nhất mỉm cười chỉ vào Lý Khinh Hồng và ba người phía sau anh.
“Bác Trương, đây là vợ cháu, Lý Khinh Hồng, người này bác đã từng gặp rồi, Lý Tuyết Nhi, đây là con gái cháu, Vương Tử Lam.”
“Chào bác Trương.”
Lý Khinh Hồng lịch sự đi tới chào hỏi.
Bác Trương vừa nhìn thấy liền cười không khép miệng được: “Chào cháu, chào cháu, Tiểu Nhất, cháu cưới được một cô vợ tốt đấy.”
Vương Nhất cười cười, không phủ nhận.
“Đúng rồi, Tiểu Thắm đâu ạ?”
Sau khi vào nhà, Vương Nhất không thấy bóng dáng Tô Thắm đâu.
Lý Tuyết Nhi cũng nhìn ngang ngó dọc, cô ấy muốn cùng Tô Thắm đến Thành phố Giang làm việc mà.
Bác Trương cười nói: “Trung thu này ông Hồ dẫn Tiểu Thắm đi Thành phố Giang chơi. Hôm nay chắc sẽ về ăn cơm tối.”
“Ra là vậy.”
Vương Nhất nhìn thời gian, đã gần đến bữa tối, nên cũng an tâm.
Anh đoán đúng, Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm nhận nhau trước Tết Trung thu, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để dẫn con gái đi chơi.
“Mấy đứa ngồi một lát, cơm nước sắp chuẩn bị xong rồi.”
Bác Trương nói rồi vào bếp nấu cơm.
“Để cháu giúp bác!”
Lý Khinh Hồng cũng xoay người vào bếp, mặc kệ Bác Trương can ngăn, cùng nhau bưng đồ ăn ra.
Nhưng mà, bọn họ chưa bắt đầu ăn cơm, mà chờ Tô Thắm trở về cùng nhau ăn cơm.
Nhưng mà một lúc lâu sau Tô Thắm vẫn chưa trở lại, cũng không gọi điện thoại về.
“Sao Tô Thắm không quay lại, không phải xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Tuyết Nhi nhìn đêm đen bên ngoài lo lắng nói.
“Đừng nói linh tinh!”
Lý Khinh Hồng mắng, sau đó nét mặt của cô ấy dịu đi, bắt đầu trò chuyện với Bác Trương.
Vương Nhất tuy không nói gì, nhưng nhìn thấy đồ ăn đã nguội lạnh cũng có chút lo lắng.
“Bác đi hâm nóng thức ăn.”
Bác Trương mỉm cười đứng dậy, nhưng đúng lúc này, một tiếng điện thoại chói tai vang lên.
Vương Nhất nhìn thấy tên người gọi đột nhiên cau mày, là Hồ Hoàng Việt gọi.
Anh nhấn nút trả lời, đang định hỏi sao Tô Thắm vẫn chưa về nhà, thì đầu dây bên kia vang lên một tiếng khóc thê lương.
“Anh Vương Nhất, bây giờ anh ở đâu, chú Hồ… chú Hồ cứu em nên bị xe tông!”
“Cái gì?!”
Vương Nhất nghe thấy giọng nói Tô Thắm, lập tức biến sắc, đột nhiên đứng lên.
“Hai người đang ở đâu?”
Anh trầm giọng hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tô Thắm báo địa chỉ, Vương Nhất lập tức nói: “Bọn anh sẽ tới ngay!”
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lý Khinh Hồng lo lắng hỏi.
Bác Trương cũng căng thẳng nhìn Vương Nhất: “Tiểu Thắm xảy ra chuyện gì sao?”
Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Tiểu Thắm không sao, là Hồ Hoàng Việt, ông ấy bị tai nạn xe.”
“Tai nạn?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều trở nên hoảng sợ.
“Bác Trương, đừng lo lắng, nhất định sẽ không sao đâu.”
Vương Nhất lên tiếng an ủi, sau đó nhìn về phía Lý Khinh Hồng: “Em đưa Tử Lam và Tuyết Nhi về nhà trước đi, anh đi Thành phố Giang một chuyến.”
Lý Khinh Hồng vội vàng gật đầu, nhưng Lý Tuyết Nhi lại lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Không, Tô Thắm là bạn em, em không thể để cô ấy một mình!”
Vương Nhất im lặng một hồi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý: “Được, em đi cùng anh.”
Sau đó, liền gọi hai cuộc điện thoại.
“Cùng tôi đi Thành phố Giang một chuyến.”
“Kiểm tra giúp tôi, tại sao Hồ Hoàng Việt lại gặp tai nạn ô tô trên đường cao tốc Minh Giang, nói cho tôi càng nhanh càng tốt!”
Hai cuộc điện thoại này lần lượt được gọi cho Lãnh Nhan và La Chí Viễn, nhưng giọng điệu của Vương Nhất vô cùng ảm đạm.
Lãnh Nhan vốn đã lo được lo mất, lo lắng Vương Nhất sẽ không tin tưởng mình, lúc này nhận được điện thoại, lập tức chạy nhanh tới chỗ đó.
Về phần La Chí Viễn, biết cấp dưới đắc lực của mình bị tai nạn xe hơi thì nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh cho người điều tra.
Bốn mươi phút sau, Vương Nhất đến hiện trường.
Khi xuống xe, sắc mặt đột nhiên ảm đạm hơn, trên người hiện lên một tia sát khí nhàn nhạt.
Một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz lật ngửa, xung quanh là những mảnh kính vỡ và xăng bị rò rỉ.
Hồ Hoàng Việt nằm ở một bên dính đầy máu, Tô Thắm quỳ ở một bên, khóc như mưa.
“Tô Thắm!”
Lý Tuyết Nhi xuống xe và hét lên.
Tô Thắm ngẩng đầu liên tục vẫy tay: “Bên này!”
Vương Nhất đang định lên tiếng thì đột nhiên nhìn thấy xăng không ngừng rò rỉ, sắc mặt biến sắc, hét lớn: “Nhanh rời khỏi đó!”
Tô Thắm không biết chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại theo bản năng.
Tí tách tí tách…
Xăng rơi từng giọt từng giọt như vòi nước không được vặn chặt.
Động cơ vẫn chạy, toả ra nhiệt lượng.
“Bùm…”
Chớp mắt, chiếc xe ô tô đang lật ngửa bất ngờ phát nổ.
Giống như sấm sét trên mặt đất, nhiệt lượng dâng trào phóng thẳng lên trời, cả chiếc xe bị nổ tung lên cao hơn mười mét!
Ngọn lửa cực lớn lan về phía Tô Thắm dọc theo đường rò rỉ xăng, ngay lập tức chiếm toàn bộ con ngươi của cô ấy.
Vụ nổ đến rất đột ngột, Tô Thắm không hề có chuẩn bị trước, chỉ trơ mắt nhìn vụ nổ nổ ra.
“Tô Thắm…”
Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng bị doạ cho ngơ người, gào thét thảm thiết.
Giữa ánh lửa đá bay, hai bóng người lập tức xuất hiện bên cạnh Tô Thắm, một người ôm Tô Thắm chạy, người còn lại cứu Hồ Hoàng Việt đang thương nặng và bất tỉnh.
Tô Thắm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn gương mặt góc cạnh gần trong gang tấc, nhất thời sững sờ.
Bùm!
Chiếc xe vọt lên độ cao hơn mười mét rầm rầm rơi xuống, nổ tung thành tro tàn, một đám mây hình nấm nhỏ từ từ bay lên trên bầu trời đêm đen kịt.
Vương Nhất ôm Tô Thắm lăn lộn mấy vòng trên mặt đất mới đứng dậy được, ôm Tô Thắm trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu.”
Sau khi trải qua sinh tử, bỗng chốc nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vương Nhất, tâm trạng của Tô Thắm cuối cùng cũng sụp đổ, ôm lấy Vương Nhất bật khóc.
Ở bên kia, Lãnh Nhan cũng cẩn thận đặt Hồ Hoàng Việt xuống, liếc mắt nhìn Vương Nhất, thấy anh gật đầu với mình, tâm trạng lo lắng của Lãnh Nhan cuối cùng cũng thả lỏng.
Vương Nhất nhìn chằm chằm ngọn lửa phía xa, sắc mặt vô cùng ảm đạm: “Mau đưa đi bệnh viện!”
Xe cấp cứu chậm rãi đến chở Hồ Hoàng Việt đi, Vương Nhất và những người khác vội vã chạy theo đến bệnh viện.
Bác sĩ thông báo bệnh nhân bị chấn thương rất nặng, máu chảy nhiều, cần phải phẫu thuật.
Nhìn nhưng con chữ “Đang phẫu thuật” gai mắt trước mặt, sát khí trong lòng Vương Nhất lên đến cực điểm.
Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh Tô Thắm, không ngừng an ủi cô ấy, Lãnh Nhan cũng cảm nhận được sự tức giận không lời của Vương Nhất, không dám nói lời nào.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo, La Chí Viễn báo tin tức vừa điều tra được.
“Sếp lớn, điều tra ra rồi, là do nhà họ Hồ làm ra.”