“Tại sao em lại khóc?”
Nhìn bả vai đang cố nén run rẩy của Lý Khinh Hồng cùng với tiếng khóc nho nhỏ, Vương Nhất hoàn toàn ngơ ngác.
Không chỉ có Lý Khinh Hồng lăn qua lăn lại ngủ không được, mà Vương Nhất cũng như thế, cứ luôn cảm thấy nếu im lặng như vậy mà đi ngủ thì không hay cho lắm.
Thế là anh liền nói xin lỗi, nhưng không ngờ Lý Khinh Hồng lại bật khóc.
Trong ấn tượng của anh, số lần mà Lý Khinh Hồng khóc là rất ít, chỉ có khi anh trở về sau cuộc chinh chiến thì mới thấy cô khóc, còn là lúc hai người ở riêng với nhau, sao ngày hôm nay lại khóc rồi?
“Em đừng có khóc mà.”
Vương Nhất lập tức bối rối, đau đầu không biết làm như thế nào.
Kêu anh ra trận giết địch thì được đó, nhưng mà kêu anh dỗ dành phụ nữ không khóc nữa, chuyện này có chút khó khăn đây.
Phí sức cả buổi trời mới có thể nặn ra một câu "em đừng khóc nữa".
Lý Khinh Hồng bỗng nhiên trở mình lại, nước mắt đã sớm được lau khô, nghiêm túc nói: “Ai khóc chứ, tại sao lúc nãy anh lại nói xin lỗi, có phải làm chuyện gì đó có lỗi với em rồi không.”
Phụ nữ đều hay ghi thù, Vương Nhất lo lắng đề phòng sợ là Kim Thúy Như sẽ làm ra chuyện gì đó, bây giờ Vương Nhất đã trở về, cô cũng muốn dọa anh một chút.
Vương Nhất nghe thấy lời nói của Lý Khinh Hồng, sắc mặt lập tức thay đổi, anh vội vàng giải thích: “Không có, anh chỉ đến đó hỏi Kim Thúy Như vài câu mà thôi.”
“Thật không?”
Lý Khinh Hồng vẫn vô cảm như cũ.
“Hoàn toàn chính xác.”
Vương Nhất căng thẳng chỉ thiếu việc kéo Kim Thúy Như đến đây giải thích giúp mình.
Lúc anh muốn tiếp tục giải thích, một mùi hương thoang thoảng lại đánh tới, Lý Khinh Hồng duỗi tay ra che kín miệng Vương Nhất.
Vương Nhất lập tức mở to mắt nhìn, anh kéo tay Lý Khinh Hồng xuống: “Khinh Hồng, em…"
“Em hiểu hết mà, anh lo lắng cho em nên mới đi tìm cô ta, là do em suy nghĩ lung tung.”
Lý Khinh Hồng dịu dàng nhìn Vương Nhất: “Em xin lỗi.”
Vương Nhất sửng sốt hồi lâu, xác định Lý Khinh Hồng không còn tức giận nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, anh còn tưởng là em hiểu lầm anh đó.”
Lý Khinh Hồng cười khẽ: “Đồ ngốc này, dọa anh một chút mà thôi, làm sao anh có thể phản bội em được chứ.”
Mặc dù trong phòng có hơi tối, lại không được mở đèn, nhưng Vương Nhất vẫn có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy, anh nhìn đến ngây người, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lý Khinh Hồng.
“Khinh Hồng, em cười lên thật là xinh đẹp.”
Anh ngơ ngác nói.
Nghe thấy lời nói này, Lý Khinh Hồng cũng bất ngờ, sau đó lại càng cười vui vẻ hơn: “Anh mới phát hiện ra à?”
Nghe vậy, Vương Nhất cũng xấu hổ cười cười: “Em vẫn luôn xinh đẹp, mà lúc cười lại đẹp hơn.”
Lý Khinh Hồng lại rơi vào trầm mặc, cô ngồi dậy từ trên giường nhìn vầng trăng trên bầu trời đến xuất thần.
“Sao vậy?” Vương Nhất cũng ngồi dậy theo.
“Không có gì đâu, chỉ là thời gian trôi qua thật nhanh, đã sắp đến trung thu rồi.”
Lý Khinh Hồng nhìn mặt trăng dần dần tròn trỉnh trên bầu trời.
“Đúng đó, sắp đến trung thu rồi.”
Chẳng biết tại sao, Vương Nhất cũng có chút ngậm ngùi.
Trung thu là ngày lễ cả nhà đoàn viên cùng nhau ngắm trăng ăn bánh trung thu, ít nhất là Lý Khinh Hồng vẫn có gia đình, còn anh thì ngay cả ba mẹ ruột là ai mà anh cũng không biết.
Nhưng Vương Nhất đã hiểu lầm ý của Lý Khinh Hồng rồi.
Cô tuyệt đối không hề nhớ nhung đến gia tộc đã mang đến bóng ma tâm lý cho tuổi thơ của cô, cái mà cô đang nghĩ đến chính là gia đình nhỏ của mình, có chồng và con gái, nổi hận của cô đối với gia tộc cũng không còn sâu đậm như vậy.
Càng quan trọng hơn là sau khi ở bên cạnh Vương Nhất, số lần mà cô cười đã tăng lên rất nhiều.
Cuộc gặp gỡ với Vương Nhất giống như là giấc mộng loằng ngoằng.
Từ lúc bắt đầu là phẫn nộ, bất lực, hoảng sợ, đến khi một sinh mệnh nhỏ ra đời trở thành chỗ dựa tinh thần mới cho cô. Đến cuối cùng, Vương Nhất đã trở về xây dựng một gia đình hoàn chỉnh, Lý Khinh Hồng cảm thấy khó mà tin được.
Cô nhìn gương mặt của Vương Nhất, ánh mắt dịu dàng: “Trung thu lần này, chắc chắn gia đình chúng ta sẽ có một buổi lễ hạnh phúc.”
“Chắc chắn mà.”
Ánh mắt Vương Nhất kiên định cam kết với cô.
…
Thời gian từng ngày một trôi qua, vừa chớp mắt là đã đến 13 tháng 8.
Còn 2 ngày nữa là đến trung thu.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Nhan vẫn không có hành động, điều khiến Vương Nhất cảm thấy kỳ quái đó chính là anh đã kêu Lãnh Nhan thăm dò nhà tổ nhà họ Nhan nhưng lại không có bất cứ tin tức gì, ở toàn bộ Thiên An lại không hề có một biệt thự nào được gọi là nhà họ Nhan.
Nếu đã không có nhà họ Nhan, vậy thì nhà họ Nhan đó lấy hình thức gì mà tồn tại chứ?
Anh đã từng hỏi Lương Nhật Tân vấn đề này.
Đối với vấn đề này, câu trả lời của Lương Nhật Tân cũng khiến Vương Nhất chú ý.
“Trong tứ đại hào môn của Thiên An, nhà họ Nhan chính là một gia tộc thần bí nhất, trên cơ bản chưa từng lộ diện trước công chúng, cũng sẽ không tham gia vào các cuộc tranh đấu thắng thua của các thế lực khác nhau, giống như là an nhàn hưởng cuộc sống ở một thành phố lớn.”
Nơi phồn hoa đô thị, mọi thứ đều được gắn liền với lợi ích, vậy mà nhà họ Nhan lại không tranh quyền thế, điều này khiến Vương Nhất càng chú ý hơn.
Nhưng mà anh cũng không để ý nhiều cho lắm, cho dù nhà họ Nhan là gia tộc mạnh nhất trong tứ đại hào môn, đối với anh mà nói thì vẫn chẳng là cái gì.
Đồng thời, dưới tình huống nhà họ Nhan không ra mặt thì anh chính là người mạnh nhất ở Thiên An.
Reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, là Khương Nhã My gọi tới.
“Người mà anh cần đã được huấn luyện xong rồi, anh có muốn đến xem thử không?”
Giọng nói của cô ta lạnh lẽo, sau lưng thỉnh thoảng còn vang lên tiếng rên rỉ đau đớn, xem ra là khoảng thời gian này đã bị Khương Nhã My tra tấn không ít lần.
Vương Nhất nghe vậy, anh cũng chỉ cười cười: “Cũng được.”
Khương Nhã My báo vị trí cho anh, Vương Nhất và Lãnh Nhan cùng đến đó.
Đây là căn cứ huấn luyện mà Khương Nhã My đã đặt biệt mượn từ thủ lĩnh quân đội.
Vương Nhất và Lãnh Nhan chạy đến nơi thì đã nhìn thấy trong sân vận động rộng mênh mông có một đống người mặc quân phục màu xanh nằm ngổn ngang, tất cả bọn họ đều là người trong hiệp hội võ đạo.
Tương lai sẽ trở thành một lực lượng bảo vệ mạnh mẽ, giữ gìn Thiên An.
Khương Nhã My huýt sáo, hét to một tiếng: “Đứng dậy hết cho tôi.”
Ngay tức khắc, đám người vốn dĩ còn đang mệt đến nỗi thở không ra hơi lập tức như phản xạ có điều kiện mà đứng bật dậy trong vòng ba giây, đứng xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề trước mặt bọn họ.
Sau khi ánh mắt lạnh lùng của Khương Nhã My đảo qua từng người một, cô ta lên tiếng nói: “Mọi người thể hiện đi.”
Diệp Kình Hiên là chỉ huy, lập tức ra trận tiến lên một bước, đánh một bộ thân pháp.
Người đứng phía sau cũng đồng loạt thể hiện, động tác nhịp nhàng, đồng thời còn mang theo sát khí mạnh mẽ.
Khương Nhã My nhẹ gật đầu: “Như thế nào, tu vi võ đạo của bọn họ đã được định hình, rất khó để có thể phát triển nữa, nên tôi đã dạy kỹ năng vật lộn trong quân đội cho bọn họ.”
“Làm tốt lắm.”
Vương Nhất gật gật đầu, khá là hài lòng.
Ưu và khuyết điểm của người trong hiệp hội võ đạo rất rõ ràng, ưu điểm là bọn họ có cơ sở võ đạo, thực lực rất mạnh, khuyết điểm là bọn họ không biết giết người.
Nếu như phải đối đầu với sát thủ chuyên nghiệp, đối đầu chính diện thì sát thủ có lẽ không phải là đối thủ, nhưng mà người chết cuối cùng chắc chắn là bọn họ, bởi vì bọn họ không biết cách tấn công vào bộ phận yếu ớt nhất của con người là như thế nào.
Khương Nhã My đã bù đắp thiếu sót của bọn họ một cách hoàn mỹ.
Thấy Vương Nhất gật đầu, tất cả mọi người mới thở phào một hơi. Diệp Kình Hiên thì đi đến trước mặt Vương Nhất, bộ dạng như chuột thấy mèo mà nhìn lén Khương Nhã My.
“Anh Vương, chị dâu quá lợi hại, mấy ngày nay chúng tôi đã bị huấn luyện thê thảm vô cùng, da đã mất hết một mảng.”
Giọng nói của Diệp Kình Hiên mang theo vẻ nghiêm túc, Khương Nhã My xinh đẹp như thế, anh ta vô thức xem Khương Nhã My là người phụ nữ của Vương Nhất.
Vương Nhất lại trầm mặc: “Là chị dâu của tôi.”