Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói lạnh lùng lãnh đạm vang lên khiến Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi giật mình, cô ta vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Lý Khinh Hồng lạnh lùng đứng ngoài cửa, bên cạnh là Vương Tử Lam xinh như búp bê.

Có lẽ Lý Khinh Hồng nghe được cuộc đối thoại của Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi nên trên mặt bao phủ đầy mây đen, đặc biệt đôi mắt cô bắn ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta chột dạ.

Chạm phải ánh mắt cô, Lý Tuyết Nhi vô thức cúi đầu cười khan, chuyển đề tài: “Chị, chị về rồi sao? A… Tử Lam!”

Như phát hiện ra một thế giới mới, Lý Tuyết Nhi nhanh chóng chạy tới trước mặt Vương Tử Lam. Cô ta ngồi xổm xuống, nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tử Lam, cười hi hi: “Dì nhớ cháu quá đi mất, Tử Lam, cháu có nhớ dì không nào?”

“Nhớ ạ…”

Mặt Vương Tử Lam rất mềm giống hệt viên kẹo dẻo, biến thành nhiều hình dạng khác nhau dưới sự nhào nặn của Lý Tuyết Nhi.

Cộng thêm dáng người nhỏ nhắn và đường nét gương mặt tinh xảo, dù không muốn thích cũng khó.

Vương Tử Lam thừa hưởng vẻ đẹp tuyệt trần của Lý Khinh Hồng, không khó để tưởng tượng ra sau khi cô bé lớn lên sẽ xinh đẹp như thế nào.

Thấy em gái mình và Vương Tử Lam thân thiết với nhau, vẻ mặt Lý Khinh Hồng mới dịu đi một chút.

Đợi Lý Tuyết Nhi chơi đủ rồi, cô mới vỗ nhẹ vào đầu Vương Tử Lam, nói: “Tử Lam vào phòng chơi một lát được không nào?”

“Vâng ạ.”

Vương Tử Lam ngoan ngoãn gật đầu, dùng đôi mắt to đen láy lo lắng nhìn Vương Nhất, dặn cô: “Nhưng mẹ phải hứa không được chia tay với ba nhé.”

Lý Khinh Hồng khẽ run người, sắc mặt Lý Tuyết Nhi cũng trở nên mất tự nhiên, cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Tử Lam đã năm tuổi nên đã bắt đầu hiểu chuyện rồi, chắc hẳn cô bé đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện của mình với Vương Nhất.

Có thể thấy Tử Lam rất thích Vương Nhất, nhưng cô ta lại khuyên Vương Nhất ly hôn với Lý Khinh Hồng, tuy là có thiện ý nhưng không tránh khỏi có chút tàn nhẫn.

Im lặng một lúc, Lý Khinh Hồng mỉm cười nói: “Được, mẹ hứa sẽ không chia tay ba đâu.”

“Mẹ thật tốt.”

Nhận được lời bảo đảm, Vương Tử Lam mỉm cười yên tâm về phòng chơi một mình.

Sau khi Vương Tử Lam rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người Vương Nhất, Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi, bầu không khí có chút kỳ quái.

“Sao em lại đến đây?”

Lý Khinh Hồng nhìn em gái mình, không mặn không nhạt hỏi: “Giờ này không phải nên ở trường đại học sao?”

Trong mắt Lý Tuyết Nhi thoáng qua cảm giác chột dạ, tình cờ bị Vương Nhất nhìn thấy.

Trong mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng, bồn chồn và hối hận, các loại cảm xúc đan xen nhau, Vương Nhất cũng để ý nhiều hơn.

“Em sao? Em thì có thể đến đây làm gì nữa, đương nhiên là đến thăm chị rồi.” Vẻ mặt Lý Tuyết Nhi đã khôi phục lại bình thường, mỉm cười rạng rỡ.

Khác với vẻ điềm tĩnh của Lý Khinh Hồng, tính cách của cô em vợ này khá cởi mở.

Nhưng sao có thể qua mắt được Lý Khinh Hồng?

Cô hờ hững nói: “Mỗi lần em đến đây đều không có chuyện gì tốt, không phải xin tiền chị thì chính là gây họa tìm chị giải quyết giùm. Lý Tuyết Nhi, em đã hai mươi hai tuổi rồi, em có thể trưởng thành lên một chút được không?”

Vương Nhất ngồi ở bên cũng nhìn Lý Tuyết Nhi thêm vài lần, không ngờ cô em vợ này lại là người phiền phức như thế.

Lý Tuyết Nhi cũng không giận, ngược lại nắm lấy cánh tay Lý Khinh Hồng, lè lưỡi mỉm cười nịnh nọt nói: “Em chỉ có một người chị là chị thôi, không dựa dẫm vào chị thì dựa vào ai đây?”

“Nhưng lần này có trời đất chứng giám, em đến đây không có mục đích gì cả, chỉ đơn thuần là nhớ chị thôi.”

Lý Tuyết Nhi giơ tay thề thốt: “Nếu em nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh…”

Cô ta chưa nói xong từ ‘chết’ thì Lý Khinh Hồng đã bịt miệng cô ta lại, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng mỉm cười: “Tối nay ở lại đi.”

“Cảm ơn chị.”

Lý Tuyết Nhi mặt mày hớn hở, còn không quên nhắc tới Vương Nhất: “Chị, chị bận rộn cả ngày rồi, mau đi ăn cơm thôi, anh rể làm một bàn đồ ăn rất ngon, may mà em đến sớm, nếu không là mất lộc ăn rồi.”

Lý Khinh Hồng cũng nhìn thấy một bàn đồ ăn, sau đó có hơi ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Nói sao thì những người đàn ông biết nấu ăn sẽ được thêm điểm.

Vương Nhất cũng mỉm cười đáp lại, đồng thời cũng nhìn Lý Tuyết Nhi bằng ánh mắt dễ chịu hơn.

Bởi vì có Vương Tử Lam ở đây nên mọi người đều tránh nói về chuyện của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, Vương Nhất cũng ôm Vương Tử Lam cùng ăn tối.

Vì có thêm cô em vợ nên bầu không khí trên bàn ăn không im ắng như mọi khi mà có thêm nhiều tiếng cười hơn.

Lý Khinh Hồng vẫn không nói chuyện như cũ, phần lớn là Lý Tuyết Nhi hỏi Vương Nhất trả lời, nhưng chủ đề họ nói đều liên quan đến công việc và gia cảnh, rõ ràng là cô ta đang cẩn thận thăm dò anh.

Khi biết Vương Nhất không có công ăn việc làm và gia đình chỉ là một gia tộc nhỏ ở Thiên An, ánh mắt Lý Tuyết Nhi lộ rõ vẻ thất vọng.

Vương Nhất cũng không quan tâm, cùng lúc đó anh cũng biết một số thông tin về Lý Tuyết Nhi.

Cô ta cũng là người Yến Kinh giống Lý Khinh Hồng, cấp 2 và cấp 3 đều học ở Yên Kinh. Do có gia thế hiển hách nên tầm hiểu biết và tầm nhìn của Lý Tuyết Nhi hơn hẳn người khác. Những cô gái cùng tuổi không khỏi hâm mộ cô ta khi thấy cô ta lái chiếc Lamborghini. Nhưng cô ta thì lại không quan tâm đến ánh mắt người đời.

Do chị gái học ở Thiên An nên cô ta cũng chọn học đại học ở Thiên An, cô ta là sinh viên năm hai chuyên ngành y khoa.

Nhưng điều khiến Vương Nhất ngạc nhiên là Lý Tuyết Nhi nói Lý Khinh Hồng và người nhà ở Yên Kinh có mối quan hệ không tốt nên cô đã đi du học từ rất sớm. Nhưng xét về cách hai chị em họ nói chuyện với nhau thì có vẻ như mối quan hệ cũng không tệ lắm.

Vương Nhất cũng không hỏi nhiều, nếu Khinh Hồng không muốn kể thì anh cũng sẽ không ép buộc.

Chẳng mấy chốc, trời đã về khuya.

Căn nhà im ắng, không một tiếng động.

Nhưng Vương Nhất đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt sâu không đáy hiện lên một tia sắc bén.

Anh nghe thấy tiếng bước chân.

Mặc dù chủ nhân của giọng nói đã cẩn thận hạ giọng nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai của Vương Nhất.

Anh mở cửa xem thử, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng đen đang từ từ đi lên cầu thang.

Bóng đen đi vào phòng Lý Khinh Hồng, người đó thở phào nhẹ nhõm, lúc định mở cửa bước vào thì…

Tách…

Đèn bỗng nhiên bật sáng.

Người đó sợ mất hồn mất vía, muốn hét lên theo bản năng nhưng vội vàng che miệng lại.

Cô ta vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy Vương Nhất đang dựa vào thành cầu thang bình tĩnh nhìn mình.

“Vương Nhất… là anh?”

Trong chốc lát, sắc mặt Lý Tuyết Nhi bỗng tái nhợt, không dám nhúc nhích.

“Quả nhiên là cô có chuyện muốn che giấu.” Vương Nhất liếc cô một cái, giọng điệu rất lạnh nhạt.

Lý Tuyết Nhi vội vàng đi xuống lầu, rồi lại nhìn lên phòng Lý Khinh Hồng, bảo đảm Lý Khinh Hồng không bị đánh thức, sau đó nôn nóng nói: “Anh rể, tôi cầu xin anh, xin anh đừng nói cho chị tôi biết, tôi… tôi… không dám nữa đâu.”

Vương Nhất không bị lay động, anh nhìn Lý Tuyết Nhi: “Nửa đêm cô lẻn vào phòng Khinh Hồng là muốn trộm đồ phải không?”

“Tôi…”

Mặt Lý Tuyết Nhi tái nhợt, hơi thở gấp gáp, thân thể khẽ run.

“Tại sao cô lại làm như vậy?” Vương Nhất hạ thấp giọng để không đánh thức Lý Khinh Hồng, nghiêm nghị chất vấn cô ta.

Anh không thể hiểu nổi, con nhà giàu như Lý Tuyết Nhi lại không thiếu tiền, tại sao lại làm như vậy?

“Tôi, tôi cũng hết cách mới làm vậy…”

Dưới sự thúc ép của Vương Nhất, Lý Tuyết Nhi cuối cùng cũng suy sụp. Cô ta ngồi xổm cúi thấp đầu, giọng nói mang theo chút nức nở.

“Anh rể, tôi gây họa rồi, tôi không cẩn thận hại chết người rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK