Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu sự góp mặt của mười công ty lớn đã đẩy bầu không khí của bữa tiệc lên cực điểm, thì sự xuất hiện của Tập đoàn Kim Thị lại là một tình tiết không ai ngờ tới.

Không khí tại hiện trường bỗng trở nên kỳ quái, Lý Mộng Đình hoàn hồn, ánh mắt thể hiện sự kính nể.

Kim Thị, đó mới là đại boss!

Đỉnh Dật, Thiên Hà, Hcũng mạnh đấy nhưng trước mặt Kim Thị, bọn họ chẳng đáng liếc nhìn.

Lý Thiên Dương thấp giọng hỏi Vương Nhất: "Tiểu Nhất, sao con tìm tập đoàn Kim Thị vậy?”

Vương Nhất không đáp lời, nhưng nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt anh dần dần biến mất.


Anh cũng không ngờ Tập đoàn Kim Thị sẽ đến, vừa đến đã đầu tư 240 tỷ.

Bạch Đỉnh Ngôn, chủ tịch của Đỉnh Dật bất mãn đứng lên nói với Kim Thành Phong: "Mọi người đều tài trợ 150 tỷ, Kim Thị nhà cậu dựa vào cái gì mà tài trợ 240 tỷ.”

Kim Thành Phong khinh thường nó: "Nhà họ Kim tài trợ bao nhiêu cũng cần mấy người đồng ý à?”

Nói rồi, bất chấp vẻ mặt tối sầm của những chủ tịch công ty khác, anh ta nói tiếp: "Kim Thị chúng tôi sẽ tài trợ 240 tỷ, bây giờ có thể ký hợp đồng ngay.”

Mười công ty lớn liếc nhau, sau đó Bạch Đỉnh Ngôn cũng nghiêm túc nói: "Vậy Đỉnh Dật chúng tôi cũng tài trợ 240 tỷ.”

Ầm!


Chủ tịch tập đoàn Thiên Hà vỗ bàn: "Nếu đã thế thì tập đoàn Thiên Hà chúng tôi cũng tài trợ 240 tỷ!”

"..."

Tất cả mọi người tại hiện trường đều ngẩn ra, ngay cả Lý Khinh Hồng cũng hết giữ bình tĩnh nổi, cô quay đầu lại khó hiểu nhìn Vương Nhất.

Đây đâu phải là một bữa tiệc tài trợ, rõ ràng là một buổi đấu giá mà.

Nhưng trừ Vương Nhất ra, không ai biết rằng mười công ty lớn này đều nhận được lệnh tài trợ Lệ Tinh từ tổng phụ trách. Nếu như hoàn thành tốt thì trong mười công ty này sẽ có công ty được vào danh sách thương hội.

Hiện nay cả Thiên An chỉ có ba người thuộc thương hội Hồng Ưng, đó là tỷ phú Hồ Hoàng Việt, Thường Kỉ và Tăng Quốc Vinh mới vào.

Đều này đủ để thấy được vào danh sách khó đến mức nào.

Vậy nên cả mười công ty đều tập trung hết 120% tinh thần để hoàn thành việc này. Nhưng ai cũng không muốn thua kém ai nên sau khi thương lượng xong xuôi, họ quyết định mỗi người sẽ tài trợ 150 tỷ.

Vốn dĩ mọi chuyện đều đang yên bình, ai ngờ tập đoàn Kim Thị xuất hiện phá vỡ thế cân bằng. Mười công ty kia cũng không chấp nữa, ai cũng không muốn thua đối phương nên đều tăng giá lên tới 240 tỷ.”



Chủ tịch của mười công ty cãi nhau tới mức mặt mày đỏ au, nhưng bên Kim Thị chỉ im lặng. Dù sao Kim Thuý Như chỉ bảo hắn tài trợ 240 tỷ thôi nên hắn cứ làm theo như thế.

"Đủ rồi!"

Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên khắp hội trường.

Mọi người ngừng tranh cãi, kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Trong chớp mắt, nhà họ Lý đã trở thành tâm điểm của đám đông.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc sợ đến mức tái mặt, họ trừng mắt nhìn Vương Nhất: "Thằng phế vật, chỉ biết suốt ngày gây phiền phức cho chúng ta, mày có biết bọn họ là ai không? Là người của top 50 công ty lớn nhất Thiên An đó, mày có tư cách gì mà bảo họ im miệng.”

Sau khi mắng Vương Nhất xong, Châu Mỹ Ngọc chạy đến trước cao tầng Lệ Tinh và mười vị chủ tịch công ty rồi mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi các vị chủ tịch, chúng tôi không hề liên quan tới thằng phế vậy này. Mọi người tức hắn thì được chứ đừng đổ tội lên đầu nhà họ Lý chúng tôi.”

"Bà đang nói cái gì vậy!"

Những lời này khiến Lý Thiên Dương vô cùng tức giận: "Bà quên rằng những khoản tài trợ này là do ai kéo tới rồi sao? Nếu không có tiểu Nhất thì chúng ta đã sớm thành trò cười rồi.”

"Vậy thì sao?"

Châu Mỹ Ngọc trợn mắt, nói như lẽ đương nhiên: "Ông thật sự cho rằng những bị chủ tịch này tới đây vì nể mặt ông sao? Rõ ràng là họ nể mặt Lý tổng của Lệ Tinh nên mới tài trợ.”

Đây là những gì Châu Mỹ Ngọc tự lý giải trong lòng. Bà ta muốn lấy lòng mười vị chủ tịch và Lý Khinh Hồng nhưng lại đồng thời đắc tội cả hai bên.

"Tôi không ghê gớm tới vậy đâu.”

Lý Khinh Hồng lạnh nhạt bác bỏ lời tâng bốc của Châu Mỹ Ngọc.

Bạch Đỉnh Ngôn còn thẳng thắn hơn: "Cái thứ tự cho mình là thông minh, bà là cái thá gì mà dám suy đoán tâm tư của bọn tôi?”

Chín vị chủ tịch khác cũng lạnh lùng nhìn Châu Mỹ Ngọc, toàn thân họ toát ra một luồng khí chất mạnh mẽ.

Châu Mỹ Ngọc tái mặt, bà ta cũng nhận ra rằng câu nói này đã đắc tội với tất cả mọi người.

Vốn dĩ bà ta chỉ sợ Vương Nhất sẽ làm liên lụy đến nhà họ Lý, nhân tiện muốn giải hoà mối quan hệ và lấy lòng Lý Khinh Hồng cùng mười vị chủ tịch nhưng ai ngờ không cẩn thận mà dẫm phải mìn.

Lý Khinh Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm lũ người nhà họ Lý, ngoại trừ Lý Thiên Dương ra, cô lạnh lùng nói: "Tất cả mấy người đều đã bị công ty chúng tôi đưa vào danh sách đen mà còn dám tới dự tiệc à, da mặt dày thật đấy.”

"Bảo vệ, đuổi bọn họ ra ngoài."



Tiêu Đào hiểu ý Lý Khinh Hồng, cô ta lập tức gọi cho nhân viên bảo vệ.

"Này, cô đang làm gì thế?"

"Chúng tôi cũng là người nhà họ Lý, sao cô lại đuổi chúng tôi ra ngoài!"

Nhân viên bảo vệ của khách sạn chạy đến rồi kéo Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Lý Xung và những người khác ra ngoài.

Đột nhiên, Lý Mộng Đình quay người lại chỉ vào Vương Nhất, cô ta tức giận hỏi: "Tại sao hắn ta không phải ra ngoài?”

Vương Nhất hơi híp mắt, lúc này còn muốn kéo anh xuống nước?

Ánh mắt của Lý Khinh Hồng càng lúc càng lạnh, ngữ khí cũng vô cùng lạnh lùng: "Lệ Tinh chúng tôi chỉ hợp tác với những người có nhân phẩm tốt, còn những người nhân cách tồi tệ thì không có tư cách bước qua cổng lớn Lệ Tinh.”

Sau khi nghe xong những lời của Lý Khinh Hồng, ánh mắt Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất càng thêm căm hận.

"Vương Nhất! Lần nào mày cũng khiến bọn tao mất mặt, tức chết mất.”

"Nếu không xử lý mày thì tao sẽ tức chết mất.”

Bọn Lý Mộng Đình bị nhân viên bảo vệ kéo ra khỏi khách sạn, sắc mặt của họ đều tái mét, Lý Mộng Đình giẫm chân thật mạnh.

Lý Xung vẫn tập trung xoa xoa cằm nhưng đang suy nghĩ gì đó.

Đột nhiên, ông ta cười toe toét: "Mọi người đừng tức giận, tôi nghĩ việc Lý tổng và mười vị chủ tịch nổi giận với chúng ta cũng là chuyện tốt.”

Lý Mộng Đình nhìn Lý Xung bằng ánh mắt ký quái: "Bác, bác mất trí rồi sao? Chúng ta lại bị bọn họ làm nhục đó."

"Đúng là thế nhưng Mộng Đình à, con nghĩ kỹ mà xem. Mỹ Ngọc chỉ nói sai một câu thôi, tại sao chúng ta lại bị đuổi ra ngoài?”

Những người khác ngơ ngác nhìn nhau.

“Bác đừng úp mở nữa, mau nói đi, tại sao đây lại là chuyện tốt?” Lý Mộng Đình hỏi.


Lý Xung cười hắc hắc: "Con có để ý không? Từ khi tập đoàn Kim Thị đến, không khí ở hiện trường đã thay đổi. Dù là Lý tổng của Lệ Tinh hay mười vị chủ tịch đều tức giận.”


Những người khác sững sờ gật đầu, quả thật là như vậy


Lý Xung nói: “Mọi người nghĩ mà xem, thằng phế vật đó có tư cách gì mà bảo ông chủ của mười công ty lớn im miệng? Tuy bọn họ đều do thằng nhãi đó kéo tới nhưng hiện tại, nó đã đắc tội với những ông chủ kia. Tôi dám đảm bảo, buổi tài trợ sẽ sớm kết thúc hơn nữa nhà họ Lý cũng sẽ không nhận được đồng nào. Đến lúc đó, chúng ta muốn dạy thằng nhãi kia một bài học kiểu gì cũng được.”


Mọi người nghe xong đều phá cười lên rồi nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK