Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người đâu, cứu tôi, mau cứu tôi…”

Nhìn thấy Lãnh Nhan đến gần mình với vẻ mặt lạnh nhạt, Thường Dĩnh lập tức sợ hãi hét lớn lên.

Bộp bộp bộp!

Đúng lúc này, cửa xung quanh phòng đột nhiên mở ra, một nhóm vệ sĩ được huấn luyện bài bản xông vào, một nhóm bao vây Vương Nhất với Lãnh Nhan, nhóm còn lại đứng thành một hàng ngang, bảo vệ Thường Dĩnh ở phía sau lưng.

Lúc này, trái tim vốn dĩ đang căng thẳng của Thường Dĩnh mới được thả lỏng, bình tĩnh trở lại.

Phải cảm ơn ba của anh ta vì điều này, sau khi anh cả Thường Lâm trở thành một kẻ tàn phế không còn khả năng tình dục, Thường Kỉ đã dành hết tâm tư của mình đặt lên người Thường Dĩnh, vì sợ sẽ có chuyện xảy ra với Thường Dĩnh, Thường Kỉ đã bố trí rất nhiều vệ sĩ đi theo anh ta.

Hai mươi tên vệ sĩ có mặt lúc này đủ để Thường Dĩnh lấy lại sự ngạo mạn, anh ta đứng sau “bức tường người” đang chắn trước mặt mình, biểu cảm đột nhiên trở nên dữ tợn vô cùng.


"Tao cứ thắc mắc tại sao lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì của Trương Lượng, hóa ra là đang ở trong tay mày, tao không quan tâm mày là ai, nhưng nếu như mày dám tới phá hỏng việc tốt của tao thì ngay cả thần thánh cũng chẳng thể cứu được tụi mày đâu!"

Vương Nhất với Lãnh Nhan vẫn dửng dưng đứng nhìn Thường Dĩnh, hoàn toàn không coi đám vệ sĩ đó ra gì.

Thấy bọn họ không lên tiếng, Thường Dĩnh tưởng Vương Nhất với Lãnh Nhan đang sợ hãi, anh ta châm điếu thuốc khác rồi nói tiếp: "Không muốn chết cũng không phải không được, mày là anh rể của con đàn bà thối Lý Tuyết Nhi phải không nhỉ, mày nhanh gọi cô ta đến đây, dẫn cô ta đến trước mặt tao, sau đó bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi, nói một câu ‘Ông nội, con sai rồi’, đến lúc đó tao sẽ tha cho mày!"

Khi Thường Dĩnh liếc nhìn qua cơ thể nuột nà của Lãnh Nhan kiêu ngạo lạnh lùng, trái tim của anh ta bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu, nhanh chóng thay đổi lời nói.

“Với lại người phụ nữ kia… mày cũng phải để lại đây hầu hạ tao, thoả mãn tao, như vậy thì tao mới có thể tha cho mày."

Sau khi Thường Dĩnh nói dứt lời, Lãnh Nhan chỉ liếc nhìn anh ta giống như nhìn một tên ngốc, lạnh lùng nói: "Ngớ ngẩn."

“Phế hết đám người này đi.” Vương Nhất ra lệnh.


"Vâng, thiếu chủ."

Trong đôi mắt đỏ rực của Lãnh Nhan cũng lóe lên tia sát ý lạnh lùng, bóng người cô ta đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ngay khi cô ta xuất hiện trở lại đã bắt đầu xuống tay tàn sát, tung hoành hiên ngang như thể cọp vờn bầy dê.

Rắc rắc!

Tiếng xương gãy lần lượt vang lên, theo sau đó là tiếng la hét thảm thiết của những tên vệ sĩ kia.

"A…”

Âm thanh vang lên khủng khiếp và đau đớn vô cùng.

Chỉ trong vòng chưa tới 30 giây, đám vệ sĩ vây quanh Vương Nhất đều run rẩy tay chân.

Thường Dĩnh lập tức trợn to mắt, miệng hơi hé ra, thậm chí còn bỏ điếu thuốc trong miệng xuống.

“Còn đám người mấy người nữa.” Lãnh Nhan lạnh lùng nói.



Ngay khi câu nói này được cất lên, cổ tay của một tên vệ sĩ đã bị vặn.

Cách thức ra tay vô cùng tàn bạo, cơ thể của Thường Dĩnh run rẩy kịch liệt, so với bọn họ, rốt cuộc ai mới là kẻ xấu chứ?

Về phần người phụ nữ xinh đẹp kia, cô ta đã bị doạ sợ đến mức quên cả hét lên.

Đám vệ sĩ hung hăng xông tới, chưa đầy một phút, toàn bộ đều bị Lãnh Nhan đánh ngã xuống, Thường Dĩnh nuốt nước bọt liên tục, anh ta lớn đến từng tuổi này, chưa từng gặp qua người phụ nữ nào đáng sợ như vậy.

"Còn ai nữa không?"

Vương Nhất đi tới bên cạnh Lãnh Nhan, lạnh lùng liếc nhìn Thường Dĩnh, thờ ơ nói: "Gọi người đến cùng một lúc luôn đi, tôi đang gấp."

Sắc mặt Thường Dĩnh tái nhợt, vào lúc này, anh ta mới nhận ra mình đã khiêu khích trúng người không nên khiêu khích.

Bịch!

Thường Dĩnh khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt Vương Nhất, nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt cầu xin.

"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, ba của tôi là Thường Kỉ..."

Vương Nhất nhếch môi nói: "Tôi biết ba của anh là Thường Kỉ."

Thường Dĩnh giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng, ngay lập tức bò tới túm lấy ống quần của Vương Nhất, cầu xin: “Đúng vậy, ba tôi là Thường Kỉ, ông ấy là chủ tịch của Dược phẩm Thường Kỉ, anh muốn bao nhiêu tiền ông ấy cũng sẽ đưa."

Nghe vậy, Vương Nhất cười khẩy một cách kì quái nói: "Dược phẩm Thường Kỉ? Anh cho rằng một cái Dược phẩm Thường Kỉ đủ mua mạng của anh sao?"

Ngay lâp tức sắc mặt của Thường Dĩnh lại trở nên tái nhợt, anh ta không hiểu, Dược phẩm Thường Kỉ cũng được tính là một trong những doanh nghiệp lớn ở Thiên An, tại sao trong mắt người thanh niên này lại không có giá trị như vậy?

"Dược phẩm Thường Kỉ mở chưa được bao lâu thì anh chính là khởi đầu của sự sụp đổ rồi đấy."

Nói xong, Vương Nhất liếc mắt nhìn Lãnh Nhan.

"Không… không… đừng…"

Lãnh Nhan gật đầu, sau đó tiến lên, bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Thường Dĩnh.

Phựt!

Bên trong căn phòng vang lên âm thanh giống như tiếng trứng vỡ.

Dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống từ đũng quần của Thường Dĩnh, còn Thường Dĩnh thì cúi đầu nhìn xuống đũng quần đẫm máu của mình với vẻ tuyệt vọng.

Biện pháp giải quyết vấn đề của Vương Nhất rất đơn giản, vì Thường Dĩnh có ý đồ xấu với cô em vợ của mình, vậy nên anh sẽ phá bỏ công cụ gây án của anh ta, khiến anh ta vĩnh viễn mất đi khả năng vốn có của một người đàn ông.

Cho đến giờ phút này, hai đứa con trai của Thường Kỉ đều đã trở thành những kẻ tàn phế không còn khả năng tình dục.



Vương Nhất lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt vẫn bình tĩnh không hề dao động, giống như hành động vừa rồi đối với anh mà nói chính là một chuyện rất đỗi bình thường.

Ngay khi Vương Nhất định rời đi thì ánh mắt đột nhiên dừng lại ở những chiếc roi da và dây thừng trên sô pha, lông mày anh chợt nhíu lại.

Anh quay đầu lại hỏi người phụ nữ xinh đẹp đang sợ hãi đến mức co mình trong góc không dám nhúc nhích: "Đây là cái gì?"

Người phụ nữ cẩn thận liếc nhìn Vương Nhất, sau khi cô ta đảm bảo rằng anh không có ác ý muốn ra tay với mình thì mới lên tiếng trả lời: "Đây là dụng cụ khi làm chuyện đó, vốn là để sử dụng với Lý Tuyết Nhi, Thường Thiếu bình thường có sở thích đặc biệt..."

"Vậy sao?"

Vương Nhất suy nghĩ một lúc, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, anh vẫy tay với người phụ nữ: "Cô lại đây."

Cô ta sợ hãi run lên bần bật, nhưng không dám trái lệnh Vương Nhất, run rẩy bước tới.

“Trói anh ta lại.” Vương Nhất liếc nhìn người phụ nữ, thờ ơ ra lệnh.

"..."

Người phụ nữ xinh đẹp đó không hiểu Vương Nhất có ý định gì? Cơ thể đột nhiên trở nên buốt lạnh không biết vì sao.

Vẻ mặt của Thường Dĩnh cũng có chút kinh hãi: "Đừng, Tiểu Lệ, ngày thường tôi đối xử với cô rất tốt mà, cô không thể đối xử với tôi như vậy được."

"Thường Thiếu, tôi xin lỗi..."

Tiểu Lệ nghiến răng, ngoan ngoãn làm theo lời của Vương Nhất, nhanh tay trói hai tay Thường Dĩnh ra sau lưng.

“Cô muốn tôi dạy cô phải làm gì tiếp theo sao?” Vương Nhất nhìn Tiểu Lệ, thờ ơ nói.

Cơ thể Tiểu Lệ khẽ run lên, lập tức lấy điện thoại ra, đặt ở một góc hướng thẳng về phía Thường Dĩnh rồi bắt đầu bấm nút quay.

Ngay sau đó, trong camera xuất hiện một người phụ nữ, trên tay cầm một chiếc roi da dài, quất liên tục vào người Thường Dĩnh.

Rất nhanh sau đó, những tiếng la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên..

"Đổi đi."

Tiểu Lệ ngoan ngoãn đổi cách đánh khác, vừa xuống tay vừa nói thầm: "Thường Thiếu, xin anh đừng hận tôi, tôi cũng bị ép buộc mà thôi..."

Chẳng mấy chốc một đoạn video dài 5 phút đã được quay xong.


Vương Nhất gửi video gốc cho Lãnh Nhan, nói: "Hãy ẩn danh gửi đoạn video này cho một số phóng viên của Thời báo tin tức, đồng thời đăng nó lên mạng."


"Vâng."


Lãnh Nhan lưu video.


Cô ta hoàn toàn có thể đoán trước được việc đoạn video này sẽ chễm chệ nằm ở trang đầu của các trang web và mục tin tức lớn, nó cũng sẽ là một cú đánh lớn đối với Dược phẩm Thường Kỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK