Lý Khinh Hồng cũng sửng sốt, cô không ngờ Lý Thiên Dương lại hỏi về một mặt dây chuyền bằng ngọc không ai thèm liếc, nhưng rất nhanh, cô liền nở nụ cười.
"Ngài nói cái này sao, lúc vừa sinh ra, ba tôi đã tặng nó cho tôi.”
Lý Thiên Dương lẩm bẩm vài lần, sắc mặt ông càng tái nhợt: "Ba cô tên là gì?"
Nói đến đây, trong mắt Lý Khinh Hồng lóe lên vẻ chán ghét, trên mặt lộ ra sự không hài lòng.
Nhưng cô vẫn đáp: "Tên ông ta là Lý Thế Nhân, hiện đang ở Yên Kinh.”
"Vậy à……"
Lúc này Lý Thiên Dương mới hoàn hồn, khóe miệng ông tràn đầy chua xót.
"Ba, nếu bà thích mặt dây chuyền ngọc bích này thì con sẽ tặng cho ba."
"Không cần không cần ……"
Lý Thiên Dương lắc đầu, đột nhiên, ông ta đứng sững tại chỗ.
Ngay sau đó, toàn thân ông run lên rồi nhìn Lý Khinh Hồng với ánh mắt không dám tin: "Cô vừa gọi tôi là gì?”
"Ba."
Lý Khinh Hồng nghiêm túc nói: "Ngài là ba của Vương Nhất, con và Vương Nhất đã kết hôn, nên ngài cũng là ba của con.”
Lý Thiên Dương đờ đẫn nhìn Vương Nhất, một lúc sau, vẻ mặt ông hưng phấn bừng bừng: "Tốt, tốt, tốt!"
Ông ta nói liên tiếp ba chữ tốt, đủ để chứng minh ông đang vui như thế nào, nhưng Lý Khinh Hồng lại cảm thấy khó hiểu, cô chỉ gọi một tiếng ba thôi mà, cần phải vui vẻ vậy sao?
Vương Nhất ôm Vương Tử Lam đang ngủ say, rồi lại nhìn Lý Khinh Hồng.
Anh đã nhìn ra tình cảm đặc biệt của Lý Thiên Dương dành cho Lý Khinh Hồng, đây không chỉ đơn giản là nhận con dâu mà còn có nhiều yếu tố phức tạp hơn.
Trong lòng Vương Nhất hiện lên một suy đoán cực kỳ táo bạo, thậm chí cả anh cũng bị sốc.
Nhưng anh không nói ra, bởi vì vấn đề này rất rộng, thậm chí còn liên quan đến các thế lực Long Xà hỗn tạp ở Yên Kinh.”
Quan trọng hơn là Lý Khinh Hồng có thể bị suy sụp vì chuyện này.
"Ba, sao vậy, sao lại cười vui vẻ như thế?"
Lúc này, Lý Mộng Đình đi ra khỏi phòng bệnh và khó hiểu nhìn Lý Thiên Dương.
"Không sao."
Lý Thiên Dương lau nước mắt, đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Lý Mộng Đình rồi nói: "Mộng Đình, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, con vẫn luôn là con gái của ba, ba sẽ bảo vệ con."
"Con biết rồi, nhiều tuổi như vậy rồi, sến súa như vậy làm…..”
Lý Mộng Đình để mặc Lý Thiên Dương ôm cô ta, cả mặt đỏ bừng hết lên.
Khi họ chia tay, Lý Mộng Đình đến trước mặt Lý Khinh Hồng và cúi thật sâu: "Chị Lý, trước kia em đã quá thực dụng, làm không ít chuyện có lỗi với Vương Nhất, vì thế nên em cũng rất ghét chị. Bây giờ, em muốn nói lời xin lỗi.”
Lý Khinh Hồng lắc đầu: "Con người không phải là hiền nhân, đây mới là con người thật nhất của cô.”
Cứ như thế, gia đình ba người Vương Nhất bắt đầu cuộc hành trình trở lại Thiên An.
Anh không lái chiếc Rolls-Royce của Lãnh Nhan mà lái chiếc BMW do Lý Khinh Hồng mang tới. Lý Khinh Hồng ngồi trên ghế phụ tay ôm Vương Tử Lam đang ngủ say.
Vương Nhất vừa lái xe vừa dịu dàng nhìn Lý Khinh Hồng.
"Nhìn cái gì?"
Nhận thấy ánh mắt của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng hơi nhíu mày hỏi.
“Trông em thật đẹp.” Vương Nhất mỉm cười.
"Lưu manh."
Lý Khinh Hồng cũng nở nụ cười hiếm hoi, cô liếc nhìn Vương Nhất: "Hôm nay, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn so với tất cả ngày trước đây.”
"Có sao?"
Vương Nhất sờ sờ mũi, cười thầm: "Có lẽ là vì em công khai mỗi quan hệ của chúng ta."
Công khai quan hệ quả thật là một ước nguyện của Vương Nhất.
Chưa bàn đến chuyện người ngoài sẽ chúc phúc cho hai người, sau khi công khai quan hệ, đối với Vương Nhất mà nói, đây là một loại tôn trọng.
Ngày mai, trên trang nhất của Thiên An, hai người họ có thể sẽ chiếm sạch các tiêu đề.
"Vương Nhất, còn chưa đủ."
Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất rồi lắc đầu.
Vương Nhất biết lời này có nghĩ là gì, anh không khỏi bật cười rồi nói: "Thế này là đủ rồi."
"Ít nhất phải khiến cho ba em công nhận anh mới được.”
Lý Khinh Hồng nghiêm túc nói: "Ít nhất hiện tại còn chưa đủ."
Vương Nhất không nói thêm lời nào, chỉ là nở nụ cười nhàn nhạt.
Tất cả mọi người trong thiên hạ đều cho rằng Vương tộc ở Yến Đô rất mạnh, ngay cả Lý Khinh Hồng cũng nghĩ như vậy, nhưng trong mắt của Vương Nhất, nó không là gì cả.
Nhưng anh vẫn không định nói cho Lý Khinh Hồng, cuộc sống bình dị cơm áo gạo tiền như thế này cũng là một loại hạnh phúc, không phải sao?
Vương Nhất đang định nói gì đó thì đột nhiên hai mắt anh nheo lại, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
"Có chuyện gì vậy?"
Lý Khinh Hồng thấy vẻ mặt của Vương Nhất hơi bất thường, cô lo lắng hỏi.
"Ngồi vững."
Vương Nhất không giải thích thêm, chỉ nắm chặt tay lái, ánh mắt sắc bén như kền kền.
Ánh đèn pha chói lọi đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, một chiếc Mercedes-Benz tăng tốc, động cơ phát ra tiếng nổ trầm đục, phi thẳng về phía họ.
"Vương Nhất, mau dừng xe!”
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lý Khinh Hồng lập tức tái nhợt, sau đó cô lo lắng nói.
Nhưng Vương Nhất không những không đạp phanh mà còn nhấn ga hết mức, chiếc BMW biến thành một con quái vật hung dữ, lao thẳng vào chiếc Mercedes-Benz.
Trong tay Vương Nhất, chiếc xe này không còn là một chiếc BMW mà là một chiếc xe đua địa hình đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng.
Vì vậy, chỉ trong vòng vài trăm mét, Mercedes-Benz và BMW giống như hai con hổ và sư tử hung tợn đang gầm gừ lẫn nhau.
Trên đường hẹp, người dũng cảm sẽ chiến thắng!
Lý Khinh Hồng ngồi trên ghế phụ đã sợ ngây người, tốc độ của chiếc xe đã vượt xa tốc độ cho phép của đường cao tốc, tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
"Nhắm mắt lại."
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Vương Nhất vang lên bên tai.
Lý Khinh Hồng không chút do dự nhắm mắt, sau đó, trước mắt cô là một mảng đen, bên tai chỉ có tiếng rít như cuồng phong.
Hai chiếc xe càng lúc càng gần, Vương Nhất có thể nhìn rõ chủ nhân chiếc Mercedes-Benz là người như thế nào.
Với chiếc mũi cong, đôi mắt to và làn da vàng, ngoại hình của người Nam Việt tiêu chuẩn.
Điều duy nhất khiến Vương Nhất kinh ngạc là đối phương có tâm lý rất tốt, cho dù phóng nhanh như vậy nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh và lãnh đạm.
Nét mặt của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, anh và người đàn ông Nam Việt kia đều nghĩ như nhau, không ai muốn nhường ai!”
"Vậy thì xem xem ai gan hơn.”
Ánh mắt của Vương Nhất cực kỳ lạnh lùng như đang nhìn một cái xác.
Trong chiếc Mercedes-Benz, người Nam Việt kia cũng chú ý đến ánh mắt của Vương Nhất, lập tức, trong mắt anh ta hiện lên một tia hoảng sợ.
Hắn vốn muốn ép Vương Nhất phải nhượng bộ nhưng tâm lý của Vương Nhất còn mạnh hơn hắn!
Khoảng cách giữa hai xe ngày càng gần.
Còn năm mươi mét!
Ba mươi mét!
Năm mét ----
Vào thời điểm nguy cấp, người Nam Việt trên chiếc xe Mercedes-Benz cuối cùng cũng không muốn chết, hắn ta liền đánh tay lái sang một bên.
Xoẹt----
Hai chiếc xe lướt qua nhau với một khoảng cách vô cùng nhỏ.
Đúng lúc này, sát khí trong mắt Vương Nhất tăng vọt, anh đánh tay lái xoay 180 độ đẹp mắt, đầu xe tông thẳng vào chiếc Mercedes-Benz.
bùm ----
Chiếc Mercedes-Benz bị xe của Vương Nhất húc mạnh.