Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cử động rất nhỏ, nhưng vẫn bị một bề dưới nhà họ Hồ nhìn rõ, lập tức vui mừng kêu lên.

“Gia chủ mau nhìn đi, ngón tay của ông ta động đậy kìa!”

Ngay sau đó, mọi người nhìn theo tiếng nói, bao gồm đám người Vương Nhất, Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi.

Trên giường bệnh, ngón tay của Hồ Hoàng Việt vẫn tiếp tục động đậy.

Hồ Cương mặt mày vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, Hoàng Việt sắp tỉnh lại rồi!”

Sự kích động trong mắt ông ta, người không biết còn cho rằng là vui mừng vì Hồ Hoàng Việt sắp tỉnh lại. Nhưng thật ra Vương Nhất biết, ông ta đang vui vì không cần quỳ nữa.

Trước đó, Vương Nhất đã nói, phải quỳ đến khi Hồ Hoàng Việt tỉnh lại mới thôi. Bây giờ, Hồ Hoàng Việt tỉnh rồi, họ không cần quỳ nữa.

Thế nhưng, lúc này anh cũng không quan tâm đến những thứ này nữa. Chỉ cần người có thể tỉnh lại, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Hồ Hoàng Việt. Một phút, hai phút, mười phút…

Tròn mười phút qua đi, nhưng Hồ Hoàng Việt vẫn không tỉnh lại.

Vương Nhất nhìn một lúc, đột nhiên ngồi trở lại chỗ cũ, lắc đầu: “Đừng đợi nữa, ngón tay ông ấy cử động, là phản xạ xương khớp.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều vô cùng thất vọng.

Vì Hồ Hoàng Việt vẫn chưa tỉnh nên người nhà họ Hồ lại phải quỳ tiếp. Nhưng Tô Thắm đang lo lắng cho tình trạng của Hồ Hoàng Việt.

Vương Nhất nhìn họ: “Nhớ lời tôi nói, trước khi Hồ Hoàng Việt tỉnh lại, không ai được phép đứng lên, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân người đó.”

Nói xong, còn thật sự hỏi mượn Văn Bội Cầm một cây gậy gỗ từ trong nhà kho bệnh viện, ném cho Lãnh Nhan.

“Cô và Hồng Phật thay nhau canh chừng, ai đứng lên thì đánh. Nếu mọi người đều không quỳ, nói với La Chí Viễn, để họ cũng nếm trải dư vị tan cửa nát nhà.”

Giọng điệu của Vương Nhất rất bình tĩnh, nhưng trong mắt người nhà họ Hồ lại giống như ma quỷ.

“Vương Nhất, hành động của cậu là giam giữ người khác, cậu không sợ tôi gọi người đến ư?”

Hồ Cương tái mặt, tức đến nỗi cả người run rẩy.

Ông ta đã cảm thấy không ổn. Tuổi cao, cũng gần bảy mươi, cộng thêm bệnh thấp khớp, quỳ đến tận bây giờ, đầu gối đã rất đau.

Nhưng Vương Nhất lại cười châm biếm: “Được đó, ông gọi đi, tốt nhất là gọi người trong cục đến, xem thử ai bắt ai.”

Nói xong, Vương Nhất đi ra ngoài, gọi điện cho Khương Nhã My, nói chuyện Hồ Hoàng Việt đã có phản ứng ngón tay cho cô ta nghe.

Hồ Cương im lặng không nói gì. Vì một khi ông ta gọi người đến, Vương Nhất chắc chắn sẽ vạch trần những chuyện không muốn ai hay của nhà họ Hồ làm trước đây, đến lúc đó, người chết chính là bọn họ.

Một bề dưới nhìn Hồ Cương cắn răng kiên trì, không nhịn được ngẩng đầu lên nói: “Anh bảo chúng tôi quỳ cũng được, vì chúng tôi còn trẻ, không sao cả, nhưng ông nội đã lớn tuổi, còn quỳ nữa thì sẽ mất mạng!”

Vương Nhất gọi điện xong, Khương Nhã My nói, đây là dấu hiệu sắp tỉnh, nghe vậy anh cũng yên tâm.

Trở lại phòng, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Tuổi cao không phải là lý do để tránh bị trừng phạt. Bây giờ biết đau, biết xót, cũng đã muộn rồi.”

“Hai mươi năm trước, khi ông già này đuổi Hồ Hoàng Việt ra khỏi nhà họ Hồ, còn giết vợ sắp cưới của ông ấy, nhưng có người nào đứng ra nói đỡ một câu cho ông ấy không? Khi ông già này dung túng cho cháu ngoại, mưu đồ đâm chết Hồ Hoàng Việt, có bao giờ từng nghĩ đến một cô gái vô tội suýt mất ba mình lần nữa không?”

Giọng anh không nặng, nhưng từng chữ lại như nhát dao đâm vào tim mọi người.

Ngay sau đó, Tô Thắm đỏ ửng hai mắt, nước mắt lăn dài.

Nhìn Tô Thắm đứng cạnh, rơi nước mắt nhưng không phát ra tiếng, trái tim Hồ Cương khẽ run lên, ông ta lẩm bẩm: “Lẽ nào cô gái nhỏ này chính là con gái của nó?”

“Đúng vậy.”

Vương Nhất bình tĩnh: “Cô ấy chính là con gái của Hồ Hoàng Việt.”

Sau đó, lại nhìn sang Tô Thắm, trầm giọng nói: “Tô Thắm, họ là gia tộc mà ba em vốn thuộc về, chính họ hại em mất mẹ, rồi lại suýt mất cả ba.”

“Bây giờ, phải chuộc tội cho em và Hồ Hoàng Việt.”

Vẻ mặt anh u ám, thật ra, đi đến bước này, đây không phải là điều anh muốn.

Bởi vì, thù hận cần dùng chính thù hận để kết thúc thì bao giờ mới giải quyết được ân oán. Báo thù chỉ khiến lương tâm của mình cảm thấy an ủi mà thôi. Nhưng người đã mất, sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.

Quả nhiên, Vương Nhất đã vạch trần thân thế của Tô Thắm, hai mắt cô ta lập tức đỏ ửng.

Cô ta nhìn một lượt mọi người nhà họ Hồ, nhìn rất kỹ, giống như muốn ghi nhớ hết mắt của họ vậy.

Nhưng đối mặt với ánh mắt của Tô Thắm, mọi người trong nhà họ Hồ lại rất chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Thu tầm mắt lại, lúc này Tô Thắm mới nói câu đầu tiên.

“Vì sao các người lại làm như vậy?”

Giọng Tô Thắm rất nhẹ, không hề trách móc, chỉ vô cùng đau lòng.

Một vài người nhà họ Hồ nghe vậy, trái tim khẽ run lên, con ngươi mở to.

Không biết vì sao, khi nghe thấy câu này của Tô Thắm, họ đều có cảm giác rất đặc biệt.

Có lẽ, hai mươi năm trước, nhà họ Hồ đã làm sai thật rồi.

“Các người đều là cô dì, chú bác, ông nội, bà nội của tôi, không phải sao?”

Tô Thắm nhìn mọi người, khẽ nói: “Nếu đã như vậy, một nhà họ Hồ lớn như thế, vì sao lại không tha cho ba mẹ tôi chứ?”

Cả hiện trường im lặng, không ai trả lời câu hỏi của Tô Thắm, cũng không trả lời nổi.

Đây là một gia tộc ham vinh hoa phú quý, cho dù đôi khi có người biết là sai, nhưng cũng không có cách nào thay đổi được. Con người chính là một loài sinh vật có năng lực thích ứng rất mạnh, khiến mình trở nên giống với người bên cạnh, đó là bản năng của họ.

Tô Thắm ngồi lại chỗ cũ, nắm chặt tay Hồ Hoàng Việt, lắc đầu nói: “Tôi không cần các người đền tội, tôi cũng không báo thù, tôi chỉ muốn ba mình khỏe lại thôi.”

Vương Nhất nhìn thấy hết, đáy lòng lại hơi xót xa.

Thế giới này, vẫn còn tồn tại rất nhiều kẻ tiểu nhân bỉ ổi.

Nếu là Tô Thắm trước đây, cho dù biết thân thế của mình thì có thể làm được gì chứ?

Không báo được thù, cô ta chỉ có thể nghiến răng nuốt xuống bụng, chịu nhục, chật vật tiến về phía trước.

“Quỳ xuống cho tôi, quỳ đến khi Tô Thắm tha thứ cho các người mới thôi.”

Vương Nhất lại đổi giọng, nhưng lần này, không ai phản đối.

Từng giây từng phút trôi qua, tia sáng bên ngoài cửa sổ lúc tối, lúc sáng. Y tá bác sĩ trước của cũng hết tốp này tới tốp khác đến. Từ kinh ngạc, chỉ trỏ lúc đầu, về sau đã biến thành im lặng.

Ai cũng biết, đây là đang sám hối, chuộc tội.

Nhà họ Hồ cũng không ai đứng dậy, từ đầu đến cuối đều quỳ trước mặt Hồ Hoàng Việt.

Cho dù đầu gối đau nhức, cho dù quỳ đến nỗi ngất xỉu, cũng không ai dám đứng lên.

Tô Thắm cũng không nói thêm câu gì nữa, chỉ im lặng canh chừng bên cạnh.

Khi đối mặt với thù hận tuyệt đối, mọi tiêu chuẩn đạo đức, bao gồm cả lý trí cũng trở nên lu mờ.

Người có thể chiến thắng hận thù, mới là người thật sự được thế giới này che chở.

Ít nhất ở điểm này, Vương Nhất không bằng Tô Thắm.

Anh không cách nào buông bỏ hận thù, cũng không thể vứt bỏ quá khứ, lãng quên đêm mưa bão, sấm chớp ba năm trước.

Thế nhưng, anh tin chắc, cho dù vùi mình trong bóng đêm, chỉ cần trái tim luôn hướng về ánh sáng, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn.

Cuối cùng, sau khi cả nhà họ Hồ quỳ đến tận khi trời sáng, Hồ Hoàng Việt cũng tỉnh lại.

“Ba!”

Tô Thắm lau sạch nước mắt, mừng phát khóc, ôm chặt ông ta.

Nhìn thấy cảnh này, cả nhà họ Hồ đều rơi vào im lặng, vì họ đứng cạnh Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm, nhìn thấy thứ trước nay họ chưa từng trải qua. Có lẽ, đã từng, nhưng đều bị họ ngó lơ.

Đó là tình thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK