Khi những lời nói này vừa dứt thì bầu không khí như bị một luồng sát khí lạnh lẽo đè nén bao trùm khiến cho tất cả mọi người ai nấy đều nín thở.
Đám cưới này được tổ chức theo hình thức giấu mặt, ngay cả trong lúc diễn ra bữa tiệc, bọn họ cũng chỉ biết cô dâu là Lý Khinh Hồng mà thôi.
Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của chú rể từ xa, không có cách nào để biết được rốt cuộc chú rể là ai.
Lời nói này của Thiết Tân đã tiết lộ ra một số thông tin hữu ích.
Chú rể có liên quan đến quân khu, bọn họ gọi anh là "Ẩn chủ".
“Cậu biết Ẩn chủ là ai không?” Thiết Tân lạnh lùng hỏi.
Tiết Bình lắc đầu, trong ánh mắt anh ta lộ ra vẻ mơ hồ.
"Anh ấy là chiến thần trong quân đội, cửu ngũ chí tôn, là người đã tạo ra vô số truyền kì huyền thoại."
Khi nhắc tới người được gọi là Ẩn chủ, vẻ mặt của Thiết Tân liền trở nên nghiêm túc, trên khuôn mặt ngăm đen của anh ta hiện lên sự cung kính và sùng bái mãnh liệt.
“Anh ấy còn là thượng tướng bảo vệ đất nước, chỉ cần có anh ấy ở đây, nước H sẽ là một vùng đất cực lạc, bọn đạo chích ở bốn phương không dám tới gần!”
“Năm năm chinh chiến, vẻ vang xuất ngũ, chỉ vì muốn cho người mình yêu một mái ấm.”
“Vậy mà trong tiệc cưới ngày hôm nay, cả nước thì chúc mừng, còn cậu lại dẫn người tới đập phá?”
Thiết Tân vừa nói vừa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìm chằm chằm Tiết Bình, giọng điệu lạnh nhạt: “Có phải cậu chán sống rồi không?!”
“Không… không dám…”
Tiết Bình cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng lắc đầu lia lịa.
Anh ta hối hận vô cùng, lẽ ra tối nay không nên tới.
“Có phải cậu cảm thấy mình có quyền có thế thì hiển nhiên sẽ cao hơn người khác một bậc không?”
Thiết Tân dập điếu thuốc lá, sau đó đột nhiên nhấc chân lên, thúc mạnh vào bụng Tiết Bình.
“Ọe….”
Ngay lập tức, cơ thể Tiết Bình co quắp lại như con tôm, sau đó nôn ra một bãi dịch chua.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, thậm chí còn có nước mắt ứa ra.
Thiết Tân có thể lên làm người đứng đầu quân khu, không chỉ dựa vào những chiến công lớn nhỏ mà còn nhờ vào thực lực và khí chất mạnh mẽ của mình.
Một cú thúc đầu gối, suýt chút nữa đã đánh gục Tiết Bình.
“Đứng lên đi, quân nhân thì phải có dáng vẻ của quân nhân chứ.” Thiết Tân dùng một tay xách Tiết Bình đang quỳ rạp dưới đất lên, thờ ơ nói.
Mọi người đứng xung quanh đều im lặng, không ai dám nói lời nào, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên cẩn trọng.
Khó có thể tưởng tượng được, mới năm phút trước Tiết Bình vẫn còn hùng hổ muốn lấy tội danh “cố ý mưu sát nhưng không thành” để bắt Vương Nhất, thế nhưng năm phút sau đã bị dạy dỗ thành ra như thế này.
Mà Vương Nhất, người khởi xướng tất cả những chuyện này, từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào, chỉ mỉm cười thưởng thức toàn bộ câu chuyện.
“Chuẩn úy Tiết Bình!”
Đột nhiên, Thiết Tân hét to một tiếng, nhìn Tiết Bình rồi lớn tiếng nói: “Lạm dụng chức quyền, cấu kết với quân thương, phạm phải lỗi sai tầy trời, cậu bị cách chức, có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến.” Vẻ mặt Tiết Bình đầy chua xót, không dám cầu xin.
Với anh ta thì chỉ cách chức, không truy cứu trách nhiệm đã là một may mắn rất lớn rồi.
Lúc này Thiết Tân mới gật đầu, buông Tiết Bình ra, sau đó phẩy tay, nhóm người to lớn như hung thần ác sát phía sau mới miễn cưỡng thu súng lại.
“Kêu anh em trong quân khu đi đi, súng trong tay quân nhân, vĩnh viễn chỉ dùng để bảo vệ quốc gia, chứ không phải dùng để chĩa vào nhân dân của mình.” Thiết Tân nói.
Tiết Bình chịu đựng cơn đau trên người, bò dậy từ mặt đất, ra lệnh cho đàn em của anh ta rời khỏi Thiên An Nhất Hào, bản thân cũng ỉu xìu rời đi.
“Cậu, lại đây với tôi.”
Thiết Tân lạnh lùng liếc nhìn Kim Thành Vũ, sau đó đi về một hướng khác.
Nhìn về hướng này, cả khuôn mặt Kim Thành Vũ liền trở nên nhăn nhó, không phải do đau đớn, mà là vì không thể chấp nhận một sự thật nào đó.
Bên phía nhà họ Lý, mẹ con Lý Mộng Đình đều đang hoảng sợ: “Bọn họ đang đi về phía chúng ta!”
Lý Thiên Dương thấy thế, trong mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng, nhưng vẫn đứng lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thiết Tân đứng yên, khẽ đánh giá Lý Thiên Dương, đột nhiên nhếch miệng cười khẽ: “Bác Lý?”
Bác?
Lý Thiên Dương lập tức bị sốc trước xưng hô này, cả Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng sững sờ: "Các người… có phải nhận sai người rồi không?"
Đột nhiên, hai người họ nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn sang Vương Nhất vẫn đang mỉm cười thưởng thức rượu… bởi vì cậu ta?!
Sao có thể?
Lý Mộng Đình trợn tròn mắt, thứ rác rưởi này sao lại quen biết với trưởng quân khu được?
Nhưng rất nhanh sau đó, Lý Mộng Đình lại thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Thiết Tân thật sự đi tới phía Vương Nhất, nhưng không đi tới trước mặt Vương Nhất, khi đi tới gần thì chỉ khẽ gật đầu với Vương Nhất, sau đó đi lướt qua anh, đi tới trước mặt Lãnh Nhan đang đứng sau Vương Nhất giống như một hồn ma, sau đó chào theo kiểu quân đội.
Lãnh Nhan cũng chào lại.
Thấy cảnh này, Lý Mộng Đình không nhịn được mà bật cười bởi vì suy nghĩ hoang đường trước đó của mình, ánh mắt nhìn Vương Nhất càng thêm khinh thường.
Bùn nhão không trét dính được tường, làm sao anh ta có thể quen biết với một nhân vật lớn như vậy chứ?
Năm năm này, Vương Nhất dính vào một vụ án kiện lớn của quốc tế, người phụ nữ tên Lãnh Nhan này, tám chín phần là người từ cục an ninh quốc gia, bảo vệ nhân chứng quan trọng.
Người đứng đầu quân khu quen biết người trong cục an ninh quốc gia cũng là điều bình thường.
Sau đó, Thiết Tân liền nói chuyện với Lãnh Nhan.
Điều khiến người khác bất ngờ chính là Thiết Tân vô cùng ngang tàng trước mặt người khác nhưng lại rất thận trọng trước Lãnh Nhan.
"Lãnh Nhan, bớt nói." Lúc này, Vương Nhất lên tiếng.
Giọng điệu bình thản nhưng lại tràn đầy vẻ uy nghiêm khó cãi.
"Được."
Lãnh Nhan lập tức đáp lại, đứng phía sau Vương Nhất.
Kim Thành Vũ đứng bên cạnh nghiến chặt răng, âm thầm nhìn Vương Nhất.
Anh ta cảm giác được sự hỗn loạn giai cấp ở đây.
Rõ ràng anh ta mới là công tử có quyền thế lại bị xem như bùn đất.
Rõ ràng Vương Nhất chỉ là phế vật đã biến mất 5 năm, lại được tôn sùng như thần linh.
Thế gian này bị làm sao vậy?
"Có phải vừa rồi cậu ta chống đối anh không?"
Đột nhiên, Thiết Tân nhìn về phía Vương Nhất, bất ngờ hỏi.
"Không tính là chống đối, chỉ là miệng thối chút thôi." Vương Nhất nói.
"Được."
Thiết Tân gật đầu, sau đó quay đầu nhìn sang Kim Thành Vũ: "Xin lỗi đi."
"Tại sao tôi phải xin lỗi?"
Vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt của Kim Thành Vũ liền nhăn nhó, hai mắt tràn đầy vẻ tức giận nhìn Vương Nhất.
Buổi tối nay, chính là một cơn ác mộng với anh ta.
Người trong lòng kết hôn, còn bị phế vật đào hôn 5 năm trước ném xuống sông Thiên An, bây giờ còn phải xin lỗi anh ta?!
Kim Thành Vũ sắp tức điên rồi, nếu có con dao ở đây, anh ta nhất định sẽ đâm chết Vương Nhất không chút do dự.
"Xin lỗi." ánh mắt Thiết Tân càng thêm lạnh lùng, lạnh nhạt nói.
Chỉ hai chữ nhưng lại mang uy nghiêm to lớn, khiến Kim Thành Vũ không thể thở nổi.
Khí thế như vậy chỉ có những người đã thật sự xông ra chiến trường và giết người mới có được.
Nhưng Kim Thành Vũ vẫn không muốn xin lỗi.
"Các người dùng vũ lực trấn áp thường dân, nếu như chuyện này truyền đến trên kia, ai cũng gánh không nỗi trách nhiệm đâu!"
"Ha ha, doạ tôi sao?"
Thiết Tân cười lạnh, Vương Nhất cũng khẽ lắc đầu.
Anh biết rõ tính cách của Thiết Tân, nếu Kim Thành Vũ nghiêm túc nói câu xin lỗi, anh ta sẽ không gây khó dễ cho cậu ta, nhưng cậu ta lại dám uy hiếp Thiết Tân, vậy thì không còn cách nào nữa.
"Quỳ xuống."
Ngay lập tức, Thiết Tân hét lớn, giọng nói như tiếng sấm vang, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Bụp!
Không cho Kim Thành Vũ quá nhiều thời gian, Thiết Tân đá vào sau đầu gối anh ta.
Không kịp chuẩn bị, Kim Thành Vũ bị mất cân bằng, liền quỳ một chân xuống trước mặt Vương Nhất.
Bụp!
Một lần nữa, Thiết Tân lại đá vào sau đầu gối chân bên kia của Kim Thành Vũ.
Vì thế, bây giờ anh ta đã quỳ gối trước mặt Vương Nhất.
Khi quỳ xuống, cả khuôn mặt của Kim Thành Vũ đều trở nên nhăn nhó.
Vương Nhất vẫn giữ bộ dạng cười ha ha, nhàn nhã lắc lư ly rượu, nói: "Cần gì phải như vậy?"
"Xin lỗi." Thiết Tân hét lớn.
Kim Thành Vũ nghiến chặt răng, vẻ mặt không cam tâm.
Nhưng tình thế bắt buộc, cho dù anh ta không muốn nhưng cũng chỉ có thể nói ra hai từ đã lâu không nói ra.
"Xin lỗi."
Vương Nhất thu lại vẻ tươi cười trên mặt, đột nhiên đứng dậy, một chân đá vào cằm Kim Thành Vũ.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn vang lên, hai chiếc răng cửa bị đá nứt ra, máu tươi chảy đầy đất.
Miệng Kim Thành Vũ đều là máu, giống như vừa mới ăn thịt người.
"Hai chiếc răng cửa xem như cái giá phải trả cho đêm nay cậu sỉ nhục Lý tổng."
Vương Nhất nhìn Kim Thành Vũ từ trên cao xuống, giọng nói lạnh lùng: "Hơn nữa, quay về nói với Kim Thúy Như, đừng chơi những trò khôn vặt này nữa."
"Cút!"
Vương Nhất vừa nói dứt tiếng “cút”, Kim Thành Vũ ngay lập tức động đậy người, chạy ra khỏi Thiên An Nhất Hào, trước khi đi còn không quên ngoảnh lại nhìn Vương Nhất với ánh mắt căm hận.