Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chào mọi người, tôi là Tôn Lập của doanh nghiệp Ẩn Long.”

Tôn Lập ở trên sân khấu, khẽ mỉm cười nhìn tất cả mọi người bên dưới, ung dung nói: “Lệ Tinh Quốc Tế là công ty ngôi sao mới của Thiên An, Ẩn Long tôi luôn muốn hợp tác cùng, chỉ tiếc rằng không có cơ hội, hiện nay cuối cùng cũng có cơ hội, cũng coi như là thỏa giấc mơ của Ẩn Long, ở đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến Lệ Tinh.”

Nói rồi, cúi người sâu với Điền Thịnh.

Điền Thịnh nở nụ cười làm thế tay mời, bảo Tôn Lập hãy tự tin.

Anh ta chiếu bản kế hoạch thiết kế lên màn hình lớn và nói không ngừng về ba khía cạnh thiết kế bao bì, chuỗi dây chuyền sản xuất và kênh thị trường một cách rất chuyên nghiệp, Điền Thịnh nghe mà gật đầu liên tục.

Sắc mặt của Lý Mộng Đình lại càng khó coi, nắm tay siết chặt lại: “Trước kia những cái này đều là ưu thế của chúng ta!”

Châu Mỹ Ngọc không lên tiếng, chỉ quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhất, rõ ràng rút sự bực tức lên người Vương Nhất.

Ẩn Long là công ty lớn, hoạt động của các bộ phận đã rất ăn khớp, Tôn Lập đây là trực tiếp ngồi mát ăn bát vàng.

“Được!”

Tôn Lập kết thúc thuyết trình, Điền Thịnh đứng dậy dẫn đầu vỗ tay.

Ngay cả Điền Thịnh cũng vỗ tay, những doanh nghiệp khác cũng không thể không vỗ tay theo, vì vậy, hội trường vang lên tiếng vỗ tay rời rạc.

Tuy không nhiều, nhưng Tôn Lập vẫn cười không khép được miệng, tuy giám đốc Điền không thể giúp anh ta, nhưng vì anh ta tạo thế, vẫn là được.

Số tiền này, không tiêu uổng.

“Cảm ơn giám đốc Điền, cảm ơn mọi người.”

Tôn Lập mặt mày rạng rỡ tỏ ý mọi người yên tĩnh, bỗng hai mắt liếc nhìn, nhìn về phía mẹ con Lý Mộng Đình ở bên dưới.

Bèn đảo con ngươi, nở nụ cười quỷ dị: “Giám đốc Điền, tin rằng ngài chắc từng nghe về “vụ 316” nổi tiếng rồi nhỉ?”

Xoạt—

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cùng lúc thay đổi, các doanh nghiệp khác cũng xì xầm bàn tán, ánh mắt kỳ lạ tập trung ở người hai người bọn họ.

“Tôi nhớ, đó là sự cố mà ngành sản xuất thực phẩm dưới trướng của nhà họ Lý bị khiếu nại?”

“Một sự cố về chất lượng đã xảy ra trong các sản phẩm được bán bởi nhiều công ty dưới trướng nhà họ Lý, dẫn đến 80 người bị ngộ độc.”

“Hôm đó vừa hay là ngày 16 tháng ba, cho nên được gọi là vụ 316.”

Nghe những lời bàn luận này, trong mắt của Vương Nhất xẹt qua một tia ý lạnh.

Giám đốc Điền gật đầu, ánh mắt có chút bình thản: “Từng nghe nói, làm sao vậy?”

Tôn Lập cười lạnh: “Những thương nhân vô lương tâm của 316 cũng có mặt trong hàng ngũ đấu thầu, làm kinh doanh lấy trung thành làm đầu, không lừa dối người tiêu dùng là tôn chỉ, sao lại xuất hiện loại cặn bã trong ngành như các người chứ!”

Đột nhiên, giọng nói của Tôn Lập cất cao lên vài tông, tức giận chỉ vào Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, quát: “Giám đốc Điền, loại doanh nghiệp tâm địa xấu xa như này không xứng tham gia buổi đấu thầu lần này, tôi đề nghị, đuổi bọn họ ra ngoài.”

“Có chuyện này sao?” Điền Thịnh nhíu chặt mày.

Trong danh sách doanh nghiệp báo lên chỉ là một công ty con của nhà họ Lý, còn công ty thực phẩm đã đóng cửa nên anh ta cũng không nghĩ nhiều, bổ sung vào.

Nhất thời, mẹ con Lý Mộng Đình trở thành mục tiêu chỉ trỏ của hàng nghìn người.

Sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi: “Không phải, bọn tôi là bị hãm hại! Tôn Lập, cậu đừng có ngậm máu phun người!”

“Ngậm máu phun người sao? Tôi có sao?”

Tôn Lập cười lạnh: “Con mắt của mọi người là rất sáng.”

Điền Thịnh trầm ngâm một lúc, nhìn sang mẹ con Lý Mộng Đình, hạ lệnh đuổi khách: “Xin lỗi, các người không thể tiếp tục ở lại đây, mời các người rời đi.”

Lý Mộng Đình ngây người, cô ta không ngờ sự việc lại diễn biến thành như này.

Tôn Lập vậy mà ở trong buổi đấu thầu đâm bọn họ một nhát.

Châu Mỹ Ngọc nhanh chóng lao tới trước mặt Điền Thịnh, cầu xin: “Giám đốc Điền, ngài đại nhân đại lượng, đừng đuổi chúng tôi đi, vụ 316 chúng tôi là bị hãm hại!”

Cùng một ngày 80 người bị ngộ độc thực phẩm, còn cùng lúc kiện ra tòa, nếu nói không có ai âm thầm giở trò, ai sẽ tin chứ.

Nhưng, vậy thì đã sao?

Có lúc, mọi người chỉ nhìn kết quả.

Nếu bọn họ bị Điền Thịnh đuổi ra ngoài, đừng nói đấu thầu, kế hoạch dựa vào cuộc đấu thầu để đuổi Vương Nhất ra khỏi nhà họ Lý mà bọn họ đã vạch ra trước đó cũng không đạt được, giống như dùng rổ đan để múc nước.

“Chuyện này không thể thương lượng.” Điền Thịnh hừ lạnh một tiếng, vẫn không lay chuyển.

Tôn Lập kế hoạch thành công thì nhếch miệng cười đểu, sau hành vi này của anh ta, nhà họ Lý ngay cả tư cách đấu thầu cũng mất rồi, còn có vốn liếng gì có thể đứng được ở Thiên An?

Bên phía mẹ con Lý Mộng Đình vẫn đang khổ sở cầu xin, nhưng Điền Thịnh lại dửng dưng.

“Chúng tôi sẽ không hợp tác với doanh nghiệp có tiền án.”

Sắc mặt của Điền Thịnh lạnh lùng, nói: “Thức thời, mau chóng cút, đừng để tôi gọi bảo vệ.”

Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình vô cùng khẩn trương, nhìn Điền Thịnh, lại nhìn Tôn Lập ở trên sân khấu, Châu Mỹ Ngọc lại đi tới trước mặt Tôn Lập, cầu xin: “Tôn tổng, nhà họ Lý chúng tôi đã biến thành như này rồi, cậu tha cho chúng tôi một con đường sống đi, chúng tôi chỉ là muốn miếng cơm mà thôi.”

Mãi đến bây giờ, bà ta cuối cùng cũng hiểu trước đó Tôn Lập tại sao lại không e sợ, hóa ra anh ta và Điền Thịnh chính là một bọn.

Lý Mộng Đình cũng hết cách, chỉ có thể kiên trì đến cùng: “Tôn tổng, xin lỗi.”

“Ha ha, các người cũng có ngày hôm nay.”

Nhìn cấp trên và cô chủ của doanh nghiệp trước kia hạ mình cầu xin mình như vậy, Tôn Lập rất đắc ý, cười lớn: “Nhưng, quyết định của giám đốc Điền, tôi cũng hết cách, các người vẫn là tự cầu phúc đi.”

“Giám đốc Điền là người quyết định của buổi đấu thầu lần này sao?”

Lời của Tôn Lập khiến mẹ con Lý Mộng Đình tuyệt vọng, tuy nhiên, rất nhanh lại truyền đến một giọng nói bình tĩnh.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, Vương Nhất cất bước đi tới bên cạnh mẹ con Lý Mộng Đình.

“Hửm? Cậu là ai?” Điền Thịnh chưa từng gặp Vương Nhất, nhíu mày hỏi.

“Giám đốc Điền, lai lịch của cậu ta lớn đấy.”

Tôn Lập nhìn qua vậy mà là Vương Nhất, vui vẻ nói: “Cũng là người của nhà họ Lý, con rể ở rể của nhà họ Kim vào 5 năm trước, chỉ có điều đã chạy trốn trong đêm tân hôn.”

“Ồ, thì ra cũng là người của nhà họ Lý.”

Sắc mặt của mẹ con Lý Mộng Đình cực kỳ khó coi, Điền Thịnh ngược lại không có phản ứng gì: “Vậy cùng nhau cút đi.”

“Vương Nhất, nơi này đâu có lượt cậu lên tiếng, im miệng cho tôi!”

Thấy tên phế vật này còn đổ thêm dầu vào lửa, Châu Mỹ Ngọc tức không có chỗ xả.

Vương Nhất lại giống như không nghe thấy, vẫn lạnh nhạt nhìn Điền Thịnh: “Giám đốc Điền, hình như anh chỉ là người quyết định ở vòng xét duyệt đầu tiên, không có tư cách quyết định đi hay ở của các doanh nghiệp nhỉ?”

Rầm!

Điền Thịnh dường như chịu sự sỉ nhục to lớn, lập tức vỗ bàn một cái: “Cậu có phải cảm thấy tôi không thể làm gì nhà họ Lý các cậu không?”

“Giám đốc Điền, muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”

Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh, ghé sát tai của Điền Thịnh, khẽ nói: “Giao dịch tiền quyền đằng sau cuộc đấu thầu lần này, tôi biết cả rồi.”

Bỗng chốc, trong mắt Điền Thịnh xẹt qua một tia hoảng loạn, thẹn quá hóa giận: “Cậu đánh rắm, ở đây cắn loạn người, bảo vệ, bảo vệ, đuổi cậu ta và nhà họ Lý ra ngoài!”

“Cậu đuổi thử xem”

Khi Điền Thịnh định gọi bảo vệ, cửa lớn đóng chặt của hội trường bỗng bị người khác đẩy ra, truyền đến một tiếng quát lớn cực kỳ lạnh lùng.

Tăng Quốc Vinh dẫn theo người của ông ta đi vào một cách đầy ấn tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK