Người ông luôn ôn hòa thông minh lại giống như một kẻ điên, ở trước mặt anh ta kêu la, những người khác của nhà họ Châu, bao gồm ba mẹ của anh ta cũng đều mang vẻ mặt tái nhợt.
“Quốc Hưng, con nói cho mẹ biết, con rốt cuộc đã trêu chọc ai?”
Lúc này, mẹ của Châu Quốc Hưng – Châu Vỹ Dạ cũng lập tức lao tới trước mặt anh ta, hai tay giữ chặt gương mặt của anh ta, giống như sụp đổ, tuyệt vọng gào lên.
“Công ty của nhà họ Châu không còn, tất cả nhà cửa xe cộ dưới trướng nhà họ Châu cũng bị lấy đi, còn gánh số tiền vi phạm hợp đồng cực lớn của ngân hàng, ngay cả tối nay chúng ta ở đâu cũng là một vấn đề, về sau sống kiểu gì?”
Bà ta lay kịch liệt cơ thể của Châu Quốc Hưng, mà Châu Quốc Hưng lại giống như khúc gỗ hai mắt ngây dại, không có tiêu cự.
Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa lúc này càng không dám nói một câu, chỉ lo lắng ôm lấy nhau.
Gần như tất cả mọi người đều có thể chắc chắn, thành phố Thiên An có người muốn xử lý nhà họ Châu bọn họ, hơn nữa đã ép bọn họ vào đường cùng, nhưng điều châm biếm là bọn họ ngay cả ai muốn xử lý bọn họ, cũng không biết.
Thực lực của hai bên chênh lệch rất lớn, hoàn toàn không phải một cấp bậc.
10 phút sau, người của công ty vận chuyển đã chuyển hết đồ có thể chuyển đi, nhân viên của ngân hàng khóa biệt thự của nhà họ Châu lại.
“Sau này làm việc ở Thiên An, cẩn thận một chút, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, nghĩ cho kỹ.”
Người của ngân hàng đi qua trước mặt Châu Chí Kiên, lạnh lùng liếc nhìn ông ta.
“Thiên An nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhà họ Châu chẳng qua chỉ là một gia tộc tuyến một cỏn con, người có thể diệt các người, có rất nhiều.”
Châu Chí Kiên đã lớn tuổi đâu thể chịu được loại uy hiếp này, ngay lập tức khí huyết công tâm, hai mắt chợt tối sầm, ngất đi.
“Ông nội!”
Các tiểu bối của nhà họ Châu đều luống cuống tay chân, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
Càng có không ít sững sờ mà rùng mình.
“Ông trời muốn diệt nhà họ Châu chúng ta!”
“Nhà họ Châu truyền thừa đến nay, tất cả đều hủy trong tay các người.”
Một ông lão của nhà họ Châu đau lớn hét lên một tiếng, phẫn nộ chỉ vào đám người Châu Quốc Hưng, Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, sau đó cũng ngất theo.
“Ông cụ lớn!”
Những người khác cũng chạy sang đỡ ông cụ lớn.
“Còn ngây ra đó làm gì, gọi xe cấp cứu!”
Vẫn là Châu Quốc Hưng phản ứng nhanh, lớn tiếng gào lên.
Da mặt của anh ra run rẩy dữ dội, phẫn nộ vô cùng, cũng lại sợ hãi vô cùng.
Những tiểu bối của nhà họ Châu thấy vậy, lũ lượt rút điện thoại gọi 115.
Trong quá trình đợi xe cấp cứu, bọn họ nhìn thành phố đêm phồn hoa của Thiên An, trong mắt lại mang theo sự mờ mịt.
Gió lạnh căm căm, nhà họ Châu bọn họ sau này biết đi về đâu?
...
Cùng lúc này.
Tầng trên cùng của nhà tòa Quốc Tế, Vương Nhất lắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo, giống như quân chủ vô thượng, nhìn cả Thiên An bị màn đêm bao trùm.
Hôm nay, anh không có về nhà với Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, mà luôn ở tầng trên cùng của tòa nhà Quốc Tế, chờ đợi tin tức.
Nhìn như bình tĩnh, thực chất sát ý tràn ngập.
Đây cũng may là Lý Thiên Dương chỉ bị đánh, nếu là hậu quả không thể tưởng tượng hơn nữa, không ai biết Vương Nhất sẽ làm ra chuyện khủng khiếp gì.
Nếu thật sự ép Vương Nhất, hạ lệnh một tiếng, hàng triệu thiết kỵ, san bằng cả Thiên An cũng không phải là không thể!
Reng reng reng...
Lúc này, Lãnh Nhan gọi tới, báo cáo tình hình của nhà họ Châu.
“Thiếu chủ, mọi chuyện đã làm theo căn dặn của anh, tất cả xí nghiệp dưới trướng nhà họ Châu đều bị niêm phong, tất cả tài khoản ngân hàng đã sung công, đồng thời, cần phải bồi thường trụ sở chính của ngân hàng tổng cộng lại 15000 tỷ tiền vi phạm hợp đồng.”
“Hiện nay, tất cả bất động sản dưới tên nhà họ Châu đều đã bị đem đi thế chấp, gia chủ của nhà họ Châu – Châu Chí Kiên và một ông cụ nổi giận quá, đã ngất xỉu, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Biết được kết quả này, Vương Nhất không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt gật đầu: “Làm không tồi, hai kết quả khác thì sao?”
“Diệp Kình Hiên cử người đốt hang ổ của Dương Kinh, hơn nữa đã giết hắn ta rồi!”
“Cảnh sát, vẫn đang trên đường, trong vòng nửa tiếng thì có thể đưa đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình đi.”
“Rất tốt.”
Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sắc lạnh: “Tôi muốn khiến bọn họ hiểu rằng, đây chính là kết cục như chạm vào vảy ngược của tôi!”
Bỗng nhiên, Lãnh Nhan dường như nhớ ra điều gì đó, nói: “Thiếu chủ, những xí nghiệp niêm phong đó của nhà họ Châu nên xử lý như nào?”
Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Với cái đầu của Châu Chí Kiên, nhất định sẽ phản ứng lại, khi nào nhận tội thì khi nào gỡ niêm phong!”
“Vâng, thiếu chủ.”
Cúp máy, Vương Nhất tiếp tục nhìn khung cảnh lung linh bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng.
Thiên An tối nay, định sẵn là một đêm mất ngủ.
Bệnh viện số 1 của thành phố Thiên An, phòng cấp cứu.
Đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Quốc Hưng, Châu Vỹ Dạ mặt mày lo lắng đợi ở bên ngoài, mãi cho tới khi đèn trên cửa chuyển sang màu xanh, lúc này mới lao tới.
“Bác sĩ, ông nội của tôi như thế nào?”
Châu Quốc Hưng túm lấy tay của bác sĩ, lo lắng hỏi.
“Bệnh nhân đã chuyển tới phòng bệnh hồi sức, may mắn cấp cứu kịp thời, nếu không thì muộn rồi.”
Bác sĩ nói: “Các người bây giờ có thể đi vào thăm rồi.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Người của nhà họ Châu vội cảm ơn, sau đó lao vào phòng bệnh, liếc mắt thì nhì thấy Châu Chí Kiên nằm ở trên giường bệnh.
Vừa cấp cứu xong, sắc mặt của ông ta vô cùng tái nhợt, nhưng may mắn đã cứu được.
“Ông nội, ông không sao thì quá tốt rồi!”
Châu Quốc Hưng khuỵu ở trước mặt Châu Chí Kiên, vẻ mặt kích động nói: “Nếu ông ngã xuống, vậy nhà họ Châu thật sự xong rồi...”
Bốp---
Châu Chí Kiên tát một cái vào mặt của Châu Quốc Hưng, tức giận nói: “Tao là bị cái thằng cháu phá hoại như mày làm cho tức chết, nhà họ Châu biến thành như này, đều là do mày đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó!”
“Ông nội, cháu không có...”
Lại bị ăn một cái tát, mặt của Châu Quốc Hưng lập tức co giật, ấm ức nói.
“Ba, con có thể làm chứng, mấy ngày nay Quốc Hưng thật sự không làm chuyện xấu gì cả.”
Châu Mỹ Ngọc không nhìn nổi nữa, nhíu mày nói với Châu Chí Kiên: “Ngoại trừ giúp con dạy dỗ người chồng không lương tâm đó của con một trận ra thì không có đắc tội với ai cả.”
“Mày nói cái gì?!”
Ánh mắt của Châu Chí Kiên lập tức thay đổi, ngay tức khắc trở nên kích động, ông ta tát một cái vào mặt Châu Mỹ Ngọc: “Mày nói lại một lượt cả câu chuyện cho tao!”
Châu Mỹ Ngọc bị cái tát này làm cho ngây ngốc, nhưng nhìn ba mặt mày vặn vẹo, bà ta vẫn không dám làm trái, ngoan ngoãn nói một lượt đầu đuôi sự việc.
“Liệu có khi nào là tên phế vật Lý Thiên Dương đó quen biết nhân vật lớn gì ghê gớm lắm không?” Châu Chí Kiên tức giận gầm lên với Châu Mỹ Ngọc.
“Không thể đâu? Ông ta không có bản lĩnh này.”
Châu Mỹ Ngọc cũng đơ rồi, ngây ngốc nói: “Ông ta như nào con biết rất rõ, nếu không nhà họ Lý cũng sẽ không nhiều năm như vậy không bước vào gia tộc có tiếng tăm.”
“Mày đánh rắm!”
Châu Chí Kiên tức giận cắt đứt lời của Châu Mỹ Ngọc, hận không thể đánh chết đứa con gái này: “Không có bản lĩnh có thể kéo được 2640 tỷ tiền tài trợ? Tiền tài trợ mà tất cả công ty dưới tên nhà họ Châu chúng ta kéo được trong một năm cũng chỉ có 3000 tỷ mà thôi.”
Lời này nói tới đây, ngay lập tức Châu Mỹ Ngọc đờ người.
Không chỉ có Châu Mỹ Ngọc đơ ra, đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa cũng ngây ra.
Trong đầu hiện ra một cái tên, biểu cảm của bọn họ cuối cùng cũng trở nên sững sờ.
Lẽ nào là tên phế vật đó?!