Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vương Nhất!”

Nhìn rõ bóng người chặn ở trước mặt, Lý Khinh Hồng không nhịn được mà kêu thất thanh, hốc mắt cũng đỏ hoe.

Cô không ngờ, Vương Nhất vậy mà thật sự đến rồi.

“Đưa Tử Lam đi.”

Vương Nhất không quay đầu lại mà nói, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

Ánh mắt của Lý Khinh Hồng cũng chứa đựng sự sững sờ khó nói, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương Nhất như vậy, lạnh lùng, sát ý nồng nặc.

Không do dự quá nhiều, Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam lên, đi vào thang máy.

Cả quá trình, cô dùng tay che mắt của Vương Tử Lam, không để cô bé nhìn thấy một màn thô bạo như này.


Kim Thành Vũ lúc này cũng hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội.

Dùng tay sờ, anh ta vậy mà sờ được một chất lỏng dính dính, đó là máu.

Thấy đầu của mình chảy máu, gương mặt của Kim Thành Vũ lập tức trở nên vặn vẹo, tràn ngập sát ý nhìn Vương Nhất.

“Vương Nhất, cậu hết lần này đến lần trước phá hỏng chuyện tốt của tôi, thật sự coi nhà họ Kim chúng tôi không dám động vào cậu sao?”

“Nhà họ Kim khi nào động vào tôi tôi không biết, nhưng hôm nay, anh chết chắc rồi.”

Giọng nói của Vương Nhất dường như mất đi tất cả tình cảm của con người, nhiệt độ ở đây, lập tức hạ xuống.

“Chỉ dựa vào cậu sao?”

Kim Thành Vũ nghe vậy, lập tức cười to, trong mắt anh ta vụt qua tia sắc lạnh: “5 năm trước phế vật giống như con chó nằm bò ở trước mặt em gái tôi, cũng dám mở mồm nói năng ngông cuồng, cậu chỉ là quen thêm vài người mà thôi, vẫn không thay đổi được sự thật cậu là một phế vật!”


Vương Nhất lắc đầu, thần sắc lạnh lùng nhìn Kim Thành Vũ: “Xem ra, anh thật sự không biết gì về tôi hết.”

Kim Thành Vũ vẫn không cảm thấy chết tới nơi, vẫn nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt oán độc: “Vốn tôi còn muốn để sau rồi ra tay với cậu, không ngờ cậu vậy mà tự đưa mình tới cửa rồi, cái trò anh hùng cứu mỹ nhân cũng là trò cậu có thể chơi sao?”

“Tôi có thể rất chịu trách nhiệm nói cho cậu biết, tối nay cậu phải chết, Lý Khinh Hồng cũng không thoát được, bên ngoài đều là người của tôi, không ai có thể thoát khỏi thiên la địa võng của tôi.”

Anh ta vẫn đang thử chọc giận Vương Nhất, muốn từ trên mặt Vương Nhất nhìn ra thần sắc phẫn nộ hoặc sợ hãi, nhưng điều khiến anh ta thất vọng là từ đầu đến cuối, sắc mặt của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng.

Ngoài sự lạnh lùng ra, còn có một chút rét lạnh.

Anh đi tới bên cửa sổ, chỉ vào loạt xe chi chít cách đó không xa, hờ hững hỏi: “Điều anh nói là những chiếc xe này sao?”

“Không sai, những chiếc xe này đều là tinh anh của nhà họ Kim tôi---”

Kim Thành Vũ cười lớn.

Tuy nhiên mới nói được một nửa, lời nói giống như chiếc diều đứt dây, bỗng khựng lại.

Giống như nhìn thấy chuyện khó tin gì đó, miệng của anh ta há to, con ngươi sắp trợn lòi ra ngoài.



Chỉ thấy xung quanh những chiếc xe đó xuất hiện một người phụ nữ, áo da màu đen, quần da màu đen.

Cô ta từ trong ngực lấy ra một thứ đồ chơi đen xì, ném dưới gầm xe.

Làm xong những điều này thì cô ta từ từ xoay người.

Ầm ầm---

Khi xoay người, những chiếc xe kia bỗng nổ ầm ầm, ánh lửa ngút trời, hình thành một đám mây nấm be bé, xông thẳng lên tầng mây.

Khí lưu mạnh mẽ thổi cây cối xung quanh nghiêng ngả, thổi bay mái tóc dài đen óng đó của Lãnh Nhan.

Quy mô vụ nổ rất lớn, nhưng Lãnh Nhan lại không quay đầu.

Cường giả chưa từng quay đầu xem nổ bom.

“Cô ta, cô ta...”

Kinh hãi nhìn bóng người của Lãnh Nhan ở bên dưới, Kim Thành Vũ bị dọa vỡ mật.

Trong tay người phụ nữ đó cầm cái gì?

Lựu đạn.

Mắt của Vương Nhất hơi nheo lại, vượt qua thần sắc nguy hiểm, nói từng chữ: “Bây giờ, chỗ dựa vào anh còn mấy phần?”

Bụp!”

Hai chân của Kim Thành Vũ chợt mềm nhũn, ánh mắt ngây ngốc nhìn Vương Nhất, hoàn toàn đơ rồi.

Vệ sĩ của anh ta, vậy mà bị một người phụ nữ tiêu diệt hết.

“Nếu anh nhằm vào tôi, có lẽ sẽ không chết nhanh như vậy, nhưng anh có tâm ý với cô ấy, thần tiên cũng không cứu được anh.”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng giống như thẩm phán phán quyết, dọa Kim Thành Vũ cả người run rẩy, giống như bị ném vào động tối không âm thanh, không dám cử động.

“Không đúng, cậu không dám giết tôi!”

Đột nhiên, Kim Thành Vũ giống như nhớ ra, không lọ ngại mà cười lên: “Cậu có giỏi nữa, cũng là người của nhà họ Lý, bây giờ 99% người của nhà họ Lý đều nương tựa vào nhà họ Kim toi, nếu tôi chết, bọn họ đều phải chôn cùng! Cậu nhẫn tâm nhìn thấy một màn này sao?”

Mắt của Vương Nhất hơi nheo lại, giọng nói lạnh lùng: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”

“Không sai, chính là uy hiếp.”

Kim Thành Vũ tưởng rằng Vương Nhất đã sợ, anh ta cười càng lớn tiếng: “Vương Nhất, tôi thừa nhận cậu đã không phải phế vật không làm được cái gì như 5 năm trước, nhưng Thiên An vẫn là do bốn đại hào môn nói sao thì vậy, tôi muốn cậu chết thì cậu phải chết!”

“Tôi cho là anh nhầm một chuyện...”

Vương Nhất khẽ thở dài một tiếng: “Đầu tiên, nếu anh cảm thấy dùng nhà họ Lý ra uy hiếp tôi, vậy thì quá sai rồi, sống chết của bọn họ, tôi sẽ không quá để trong lòng, ngoài ra...”

Vương Nhất khựng lại, giọng điệu mang theo sự mỉa mai: “Bốn đại hào môn, rất mạnh sao?”

Dứt lời, đi về phía Kim Thành Vũ, túm tóc của anh ta, sau đó đập mạnh vào tường.



“Không---”

Ánh mắt của Kim Thành Vũ tràn ngập sợ hãi, lớn giọng nói: “Mã đại sư, còn không mau cứu tôi!”

“Hửm?’

Nghe thấy câu này, bàn tay của Vương Nhất túm đầu của Kim Thành Vũ có một giây dừng lại.

Anh ta cảm nhận được, đằng sau có thêm một người.

“Nhóc con, được đằng chân lên đằng đầu, khuyên cậu nên ngoan ngoãn buông cậu ấy ra, đừng tự tìm trái đắng.”

Bóng người đằng sau cười lạnh.

“Anh là ai?”

Vương Nhất từ từ xoay người lại, nheo mắt lại, khẽ đánh giá người đàn ông đằng sau.

Anh ta chắp tay sau lưng, tướng mạo bình thường, làn da ngăm đen, nhưng bộ đồ trang sơn và đôi giày vải mõm tròn màu đen đã nói rõ thân phận của anh ta.

Kim Thành Vũ thoát được một kiếp thấy vậy, cũng cười khi thấy người khác gặp họa: “Vương Nhất, cậu xong rồi, đây là Mã Cung Mã đại sư mà tôi bỏ cái giá cao mời từ trong hiệp hội võ đạo tới, thực lực rất mạnh, còn không mau buông tôi ra, rồi dập đầu xin tha, tâm trạng tôi tốt, tôi còn có thể tha cho cậu một mạng.”

“Hiệp hội võ đạo...”

Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sắc lạnh, anh nhớ, Diệp Kình Hiên là người của hiệp hội võ đạo.

Mã Cung cười kiêu ngạo: “Buông cậu ấy ra, tôi thả cậu bình an rời đi, đừng ép tôi ra tay, nếu không cho cậu đi xe cấp cứu trở về.”

Tuy nhiên, Vương Nhất lại từ từ nâng bàn tay túm đầu của Kim Thành Vũ.

“Vương Nhất, cậu muốn làm cái gì... Cậu đừng làm bừa...”

Kim Thành Vũ thấy vậy, lập tức thay đổi sắc mặt.

Ngay sau đó, Vương Nhất ở trước mặt Mã Cung, túm đầu của Kim Thành Vũ đập mạnh vào tường.

Bụp---

Ngũ quan của Kim Thành Vũ tiếp xúc thân mật với bức tường.

Bỗng chốc, cả gương mặt máu thịt mơ hồ, không thành hình người rồi, anh ta ngất tại chỗ.

Mặt của Mã Cung cũng tối sầm lại, ánh mắt u ám nhìn Vương Nhất: “Cậu coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?”


“Tôi nói rồi, hôm nay cho dù thần tiên tới, cũng không cứu được anh ta.”


“Cậu, cũng muốn tự tìm đường chết sao?”


Vương Nhất nhìn Mã Cung bằng ánh mắt lạnh lùng, một giây sau, khí thế bỗng tăng mạnh, một cỗ sát ý thực chất, quét về phía Mã Cung.


Ngay lập tức, cả người Mã Cung toát mồ hôi lạnh, anh ta loạng choạng, suýt nữa rơi từ trên cầu thang xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK