Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Cao Tử Hào lập tức khiến Lý Khinh Hồng thay đổi sắc mặt.

Vương Nhất không nói một lời, tùy tiện gọi một cú điện thoại.

Trên mặt Thành Trâm tràn đầy kích động, trước đó ngà ngà, giờ cũng tỉnh táo lên không ít.

“Cảm ơn Cao gia chủ, cảm ơn Cao gia chủ!”

Cô ta mừng rỡ cực độ, dáng vẻ hệt như mua xổ số trúng giải độc đắc.

Trước đó cô ta mời những gia chủ này đến chỉ là để gây khó dễ cho Lý Khinh Hồng, chưa từng nghĩ rằng sẽ có niềm vui bất ngờ thế này.

Vậy mà Cao gia chủ lại lấy hợp đồng của Lệ Tinh để uy hiếp, uy hiếp Lý Khinh Hồng giao ra vị trí tổng giám đốc.

“Tiện tay mà thôi.”

Ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười lớn: “Thành Trâm, chúng ta cũng quen biết năm sáu năm rồi, vẫn luôn rất tán thành năng lực của cô, chỉ làm một Phó Tổng giám đốc thật sự uất ức cho cô.”

“Ba vị gia chủ, chờ tôi trở thành Tổng giám đốc, nhất định báo đáp các vị thật tốt!”

Thành Trâm nói xong lập tức đắc ý liếc nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Vương Nhất không có phản ứng gì, ngồi đó thản nhiên nhai đậu phộng, trái lại là Lý Khinh Hồng, trên mặt tràn đầy lạnh giá.

“Cao gia chủ, ông không cảm thấy làm vậy là quá phận rồi sao?”

Sắc mặt cô tràn đầy tức giận nhìn Cao gia chủ, siết chặt nắm tay: “Tôi mới là Tổng giám đốc của Lệ Tinh, thay đổi nhân sự trong tập đoàn do tôi định đoạt!”

Thật ra, cô sớm đã nhìn ra bọn họ và Thành Trâm móc nối với nhau, nhưng sau này Giang Thành là khu vực phát triển quan trọng, tương lai chắc chắn sẽ phải tiếp xúc nhiều, vì vậy mới không vạch trần.

Không ngờ cô càng nhường nhịn lại càng khiến cho đối phương được nước lấn tới.

“Quá đáng?”

Cao Tử Hào cười khẩy: “Chồng cô cầm một huy chương giả đến cáo mượn oai hùm, như vậy không quá đáng sao?”

Lý Khinh Hồng lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, huy chương của chồng tôi là thật, tin hay không tùy các ông.”

“Hỗn láo!”

Lăng Thiên Hợp vỗ mạnh xuống bàn một cái, giận dữ nhìn Lý Khinh Hồng: “Nơi này là Giang Thành, không phải Thiên An của các cô, ở nơi này thì phải nghe theo chúng tôi!”

Giọng điệu của Tiêu Thế Hải hòa hoãn hơn, nhưng vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười, nói ra: “Chúng tôi sớm đã nghe nói danh tiếng hung hăng mạnh mẽ của cô Lý rồi, nếu không cũng sẽ không thể dùng thân phận một người phụ nữ quản lý tốt một công ty lớn như vậy.”

“Nhưng, có một số việc đừng nên hung hăng thì hơn.”

Ông ta nói rồi đổi đề tài, cười ha hả nói: “Rõ ràng sức ảnh hưởng của Thành Trâm ở Giang Thành cao hơn cô, giao vị trí Tổng giám đốc cho cô ta, cô ta cũng sẽ không bạc đãi cô, phải không?”

“Lý gia chủ nói đúng lắm!”

Thành Trâm mừng rỡ như điên, cộng thêm đã uống hơi nhiều, giọng điệu không khỏi có chút lâng lâng: “Lý tổng à, tôi vẫn nhớ rõ ‘ơn lớn’ của cô đối với tôi, nhưng mà, chỉ cần cô giao vị trí Tổng giám đốc cho tôi, tôi sẽ bỏ qua hết mọi chuyện cũ!”

Nhưng mà, Lý Khinh Hồng vẫn là mặt không cảm xúc: “Tôi biết cô có lòng thù địch với tôi, nhưng mà, cô cho rằng như vậy đã có thể khiến tôi thỏa hiệp sao? Nằm mơ!”

Cô nâng cao giọng nói, lạnh lùng nhìn Thành Trâm.

Nhất thời, dáng vẻ kiêu căng của Thành Trâm lập tức ỉu xìu, ánh mắt nhìn Lý Khinh Hồng tràn đầy sợ hãi.

Các gia chủ gia tộc khác như Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải cũng đều giật mình nhìn Lý Khinh Hồng, không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy.

“Chúng ta đi!”

Lý Khinh Hồng đứng dậy, nói rồi muốn dẫn Vương Nhất rời đi.

“Lý tổng, cô phải biết rằng, một khi cô ra khỏi cánh cửa này, về sau đừng mong mở thị trường ở Giang Thành nữa!”

Sắc mặt Cao Tử Hào u ám nhìn Lý Khinh Hồng, trong mắt ngập tràn uy hiếp.

Thành Trâm cũng cười khẩy một tiếng: “Lý tổng, tôi có lòng tốt tìm gia chủ ở Giang Thành giúp cô, cô lại không biết điều, là một Tổng giám đốc, nhất định phải đặt công ty tập đoàn lên đầu, nhưng cô lại vì lợi ích của mình mà không đếm xỉa đến lợi ích của công ty, cô còn mặt mũi nào làm Tổng giám đốc!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi, vô cùng tức giận.

Nhưng cô lại không tiện cãi lại, rõ ràng Thành Trâm nhằm vào cô, còn là đứng ở nơi tối cao nhằm vào cô.

Cạch!

Lúc này, Vương Nhất vừa rồi vẫn luôn dùng bữa đột nhiên đặt đũa xuống, cười mà như không cười nhìn về phía mấy gia chủ Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp …

“Các ông vừa nói là Giang Thành do các ông định đoạt, phải không?”

“Đó là đương nhiên!”

Mấy gia chủ như Cao Tử Hào còn chưa lên tiếng, Thành Trâm đã không chút nghĩ ngợi nói ra: “Đó là đương nhiên!”

Dưới tác dụng của rượu cồn, sắc mặt cô ta đỏ ửng, giọng điệu cũng ngập tràn ngông cuồng kiêu ngạo.

“Anh cũng không nhìn xem Cao gia chủ, Lăng gia chủ, Tiêu gia chủ là ai, mặc dù bây giờ bọn họ chỉ là gia tộc hạng nhất, nhưng rất được nhà họ Hồ yêu thích, đợi một thời gian, thăng cấp thành hào môn cũng chỉ là vấn đề thời gian, Giang Thành không phải do bọn họ định đoạt thì do ai định đoạt?”

Vừa nói ra lời này, nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu, mà sắc mặt các vị gia chủ Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải lại lập tức thay đổi.

Lời như thế này vụng trộm nói ra thì cũng thôi đi, nhưng nơi này là khách sạn dưới danh nghĩa nhà họ Hạ!

“Im miệng!”

Tiêu Thế Hải cố gắng ra hiệu cho Thành Trâm, không ngờ Thành Trâm không hề nhìn thấy, trái lại mượn rượu làm càn, càng nói càng ngông cuồng.

“Tôi khuyên các anh tốt nhất nên tôn trọng các vị gia chủ, nhường vị trí Tổng giám đốc cho tôi, tôi còn có thể cầu xin giúp các anh!”

“Nếu không, đợi bọn họ tức giận rồi, dù là ba hào môn của Giang Thành đến cũng không bảo vệ được các anh!”

Nghe vậy, không chỉ ba gia chủ mà tất cả gia chủ khác đều chợt đổi sắc mặt.

Có mấy lời, không thể nói ra!

“Thành Trâm, cô câm miệng cho tôi!”

Cao Tử Hào gầm lên, đồng thời trong lòng khiếp sợ, vô thức nhìn về phía Vương Nhất.

Ông ta đã hiểu ý đồ của Vương Nhất, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Thành Trâm.

Nhưng mà, Thành Trâm còn tưởng là Cao Tử Hào đang cổ vũ cô ta nói tiếp, thế là nói càng thêm lớn lối.

“Lý Tổng, không phải tôi coi thường cô, mặc dù tập đoàn Lệ Tinh của cô tốt, nhưng trong mắt ba vị gia chủ thì chả là cái cóc khô gì, dù là tập đoàn của hào môn Giang Thành cũng phải khách khí với bọn họ!”

“Thật sao?”

Khóe miệng Vương Nhất hơi cong lên, nụ cười càng sâu hơn: “Vậy cô nói xem, người nào có quyền có thế nhất Giang Thành?”

“Đương nhiên là Cao gia chủ, Lăng gia chủ, Tiêu gia chủ!”

Thành Trâm không chút nghĩ ngợi trả lời, quyết tâm nịnh bợ lên đến tận trời.

Đám người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải nghe vậy đều sợ đến trắng bệch cả mặt, đang định hét lớn.

Két!

Cửa phòng bao mở ra.

Hạ Lãm dẫn một đám quản lý cấp cao của khách sạn đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt âm u đến mức có thể vắt ra nước.

“Hạ gia chủ!”

Ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải quay đầu nhìn lại, lập tức bị dọa mất hồn mất vía.

“Hạ, Hạ gia chủ!”

Còn những gia chủ khác thì bị dọa không dám nói lời nào, hai tay run lẩy bẩy.

Thành Trâm chưa từng gặp Hạ Lãm, tất nhiên không biết ông ta là ai, chỉ lộ vẻ say khướt hỏi: “Ông là ai, lại dám xông vào phòng bao của Cao gia chủ, không sợ bị ném ra ngoài sao?”

Hạ Lãm giận quá hóa cười: “Tôi cũng muốn xem các cô ném tôi ra ngoài thế nào!”

“Được, ông chờ đó…”

Thành Trâm đang định để Cao Tử Hào ném Hạ Lãm ra ngoài, lại thấy gia chủ ở đây lần lượt quỳ rạp xuống mặt đất, liên tục cầu xin tha thứ.

“Hạ gia chủ, tha mạng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK