Ngay sau đó, bóng đen biến mấy, chiếc máy bay đã lao về hướng sân bay Thiên An.
Tất cả bọn họ đều sững sờ, mỗi Vương Nhất vẫn bĩnh tĩnh cười nhạt.
Châu Chí Kiên kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng lại, ông ta bĩu môi phản bác: “Chỉ là một chiếc máy bay thôi mà, mấy người xem mình bị doạ thành cái gì rồi.”
Những người khác cũng dần hồi phục tinh thần.
“Tôi còn tưởng là gì, thì ra là một chiếc máy bay.”
“Nó dám dùng máy bay lừa chúng ta!”
Lý Mộng Đình tức giận chỉ vào mặt Vương Nhất.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Nhất, biểu cảm có chút kỳ lạ.
Nghĩ kỹ lại thì cũng quá trùng hợp rồi.
Vương Nhất nói trong vòng 3 phút, nhất định sẽ có người tới. Kết quả, ba phút sau, một chiếc máy bay dừng lại trên đầu bọn họ một lúc rồi mới bay về phía sân bay.”
Nghĩ tới đây, Châu Mỹ Ngọc bỗng tức giận: “Phô trương thanh thế, suýt chút nữa là bị mày lừa rồi!”
Khi chiếc máy bay kia dừng lại trên đầu bọn họ, cả người Châu Mỹ Ngọc đều toát mồ hôi lạnh.
Vương Nhất cảm thấy rất buồn cười: “Hình như tôi có làm gì đâu, tự mấy người bị doạ sợ đấy chứ.”
Lời này như châm thuốc nổ, tất cả người nhà họ Châu đều phẫn nộ không thôi.
“Mày không biết xấu hổ à? Rõ ràng là máy bay dân dụng thôi, đừng có làm như là do mày gọi đến.”
“Nó làm gì có khả năng gọi được máy bay? Mấy người có biết một lần bao máy bay tốn bao nhiêu tiền không hả?”
Lũ tiểu bối nhà họ Châu xôn xao hết cả lên.
Không ai nhận ra, trên khoảng trời cao hơn lại xuất hiện thêm 7-8 chiếc máy bay dân dụng.
Điểm đến của chúng đều là sân bay Thiên An.
Châu Mỹ Ngọc lạnh lùng nhìn Vương Nhất và Lý Thiên Dương: “Đã tới giờ rồi nhưng mấy người vẫn chưa bắt đầu khởi công. Theo như ước định thì mấy người phải giao hạng mục này cho bọn tôi.”
Lý Thiên Dương nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt phức tạp, ông thầm thở dài.
Lần này, Vương Nhất thất bại rồi…..
Đinh-----
Lúc này, điện thoại của tất cả mọi người đồng loạt được đề xuất một bản tin mới.
Một tiểu bối nhà họ Châu lấy điện thoại ra lướt lướt đọc thử.
Nhưng vừa mới nhìn qua thôi, cậu ta đã lập tức kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch như vừa thấy quỷ, giọng nói run run thốt lên.
“Mọi người…..mau xem bản tin trên điện thoại đi!”
“Hả?”
Những người khác hơi sửng sốt, họ lần lượt mở bản tin lên.
Đọc xong, mọi người cũng kinh ngạc không thôi.
Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hoà còn trợn trừng mắt.
Trên màn hình là một dòng chữ lớn.
“Bao máy bay dân dụng, một nghìn công nhân xuống máy bay.”
Bên dưới còn có video.
Lý Mộng Đình ấn xem, video rất ngắn, chỉ có ba mươi mấy giây.
Nhưng cảnh tượng trong đó lại khiến cô ta chấn động.
Cả phi trường Thiên An rộng lớn bị một lượng lớn người phủ kín.
Mỗi người đều mặc quần áo bảo hộ và đội mũ bảo hiểm.
“Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt mấy đứa xấu thế?” Châu Chí Kiên cảm thấy có gì không ổn, ông ta vội lên tiếng.
“Ông ơi…..”
Lý Mộng Đình sửng sốt ngẩng đầu, giọng cô ta run run: “Chiếc máy bay vừa bay ngang qua đầu chúng ta ấy, trong không phải hành khách bình thường, mà là cả nghìn công nhân!”
“Cái gì?!”
Châu Chí Kiên trợn trừng mắt.
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn thẳng vào khuôn mặt bình tĩnh của Vương Nhất.
Là thằng phế vật này gọi tới sao?!
Câu hỏi này lập tức hiện lên trong đầu bọn Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hoà, tim họ bị đả kích nặng nề.
“Không thể nào, không thể nào…..”
Trên trán Châu Mỹ Ngọc đều là mồ hôi lạnh, bà ta gượng cười: “Nhất định là do công trình lớn nào đó ở Thiên An bắt đầu xây dựng. Tôi nhớ ở cửa sông Thiên An có một khu vực cải tạo đúng không? Chắc mấy tên công nhân này đến đó thôi.”
“Không thể?”
Vương Nhất thâm thuý liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của mọi người nhà họ Châu, anh lạnh lùng mỉm cười: “Tất cả những gì mấy người tưởng là không thể, chỉ là vì tầm hiểu biết của mấy người quá hạn hẹp nên chứ tới được đẳng cấp đó thôi. Thế giới này, không có gì là không thể cả!”
ầm-----
ầm-----
ầm-----
Lời vừa dứt, trên trời lại xuất hiện rất nhiều vệt trắng.
Những bóng đen ập đến, càng nhiều máy bay từ khắp nơi đổ về, xuyên qua làn mây tới với bầu trời Thiên An.
Từng chiếc máy bay dân dụng cực lớn băng qua, mang theo tiếng động vang trời.
Không khí lưu động thổi bay tóc của bọn Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, khiến lớp trang điểm của bọn họ nhoè đi.
Nhưng bọn họ vẫn không có cảm giác gì cả, tất cả mọi người đều nhìn về phía trên với ánh mắt không dám tin.
Một chiếc lại một chiếc máy bay kết thành đoàn lướt qua, không ai biết sau tầng mây kia còn bao nhiêu chiếc máy bay nữa.
Cảnh tượng hoành tráng như thế là khiến tất cả dân cư ở Thiên An sửng sốt. Mọi người trong thành phố đều kinh ngạc ngẩng đầu lên trời.
“Tôi…tôi bị hoa mắt rồi hả? Sao lại nhiều máy bay như thế?”
Có người đờ cả mắt, kinh ngạc không thôi.
Nhiều người còn lấy điện thoại ra quay lại khung cảnh này.
Thậm chí, chuyện này còn kinh động tới các vị lãnh đạo cấp cao. Họ hốt hoảng cử người tới sân bay Thiên An để xem chuyện gì đã xảy ra.
ầm ầm ầm----
Cùng lúc nàu.
Cả sân bay Thiên An đều chìm trong tiếng máy bay tiếp đất.
Tất cả máy bay dự kiến cất cánh vào thời điểm này đều bị delay vô thời gian để nhường chỗ cho những chiếc máy bay dân dụng này.
Từng chiếc từng chiếc hạ cánh, nhiều máy bay vẫn còn bay lượn trên bầu trời. Tất cả xếp thành một hàng dài.
Một sân bay rộng lớn liền bị vây kín trong phút chốc. những hành khách bên ngoài đều rướn cổ nhìn xem rốt cuộc là ai tới.
Cửa máy bay mở ra, một nhóm công nhân mặc đồng phục đội mũ bảo hiểm lần lượt bước xuống theo nhóm. Ngay lập tức, cả sân bay Thiên An chỉ toàn người là người.
Một trăm nghìn công nhân từ khắp mọi miền đất nước đồng loạt hạ cánh xuống Thiên An.
Bọn họ xếp thành hàng rồi lần lượt lên leo lên xe.
Riêng quá trình lên xe đã tốn thời gian rồi.
Cả Thiên An chấn động, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía sân bay Thiên An.
Các toà soạn báo, đài truyền hình, phương tiện truyền thông đều chạy về phía sân bay Thiên An để giành giật đưa tin.
“Xin chào, tôi là phóng viên của đài truyền hình Thiên An. Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhiều người đáp xuống Thiên An như thế?”
Vị phóng viên này khó khăn lắm mới tóm được một người công nhân trong đám đông, cô ta lớn tiếng hỏi.
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bên này có một công trình cần người gấp, hơn nữa ông chủ cũng trả rất nhiều tiền, một ngày 900.000 nghìn đó.”
Ầm!
Cuộc phỏng vấn này khiến bản tin càng thêm chấn động. Một ngày trả lương 900.000 nghìn, một trăm nghìn người là 90 tỷ.
Một ngày tiêu 90 tỷ, ông chủ nào ở Thiên An mà dám làm vậy? Ông chủ nào tiêu nhiều tiền như vậy để đưa công nhân khắp cả nước tới Thiên An chứ!
Không ai phát hiện, những chiếc xe kia chỉ đi về một hướng.
Công ty Áo Tân.