Nhìn kỹ lại thì lại kinh ngạc phát hiện, cỗ sát khí kinh người vừa rồi không thấy đâu nữa.
Vương Nhất lúc này chỉ là một người bình thường, không có một chút khí thế cường giả.
Vì vậy, Mã Cung sững sờ thoát mồ hôi lạnh đã cười lạnh một tiếng: “Thì ra là phô trương thanh thế, dọa tôi giật mình.”
“Vốn khinh thường ra tay với loại người bình thường như cậu, nhưng cậu tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách tôi tàn độc!”
Vừa dứt lời, Mã Cung bày ra tư thế, định công kích về phía Vương Nhất.
Tuy nhiên, còn chưa ra tay, anh ta lại cảm thấy cỗ khí thế mạnh mẽ thứ hai.
Vô thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong chỗ bóng tối của hành lang, có một người phụ nữ mặc đồ da đen, đang lạnh lùng nhìn anh ta.
Nếu nói sát khí của Vương Nhất chỉ là ảo giác trong nháy mắt, vậy sát khí của người phụ nữ này chính là một cơn gió lốc, tập trung, mạnh mẽ.
Đột nhiên, Mã Cung cảm nhận được khí tức chém giết của thiên quân vạn mã, giống như một cơn hồng thủy cương thiết, trong nháy mắt đánh tan chiến ý mà anh ta không dễ dàng ngưng tụ được.
Vương Nhất lạnh lùng nhìn một màn này, tuy Mã Cung này xưng là võ giả, ngay cả nội kình cũng không luyện được, làm sao so được với sát thủ chuyên nghiệp giết người như ngóe như Lãnh Nhan được.
Lần này, Vương Nhất không có ngăn cản, để mặc Lãnh Nhan giải phóng bản tính, đại khai sát giới.
Ra tay với Vương Nhất, bọn họ còn có khả năng sống sót, nhưng bọn họ lại cứ ra tay với Lý Khinh Hồng, đó là chạm vào vảy ngược của Vương Nhất, thần tiên cũng khó cứu.
Vù---
Lãnh Nhan hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Mã Cung.
Đồng thời đánh một chưởng, Mã Cung không có tí năng lực chống cự thì bị Lãnh Nhan bóp cổ họng, nâng lên đỉnh đầu.
“Cô...”
Đồng tử của Mã Cung bỗng co rút, trên mặt hiện ra vẻ trắng bệch, ở trước mặt Lãnh Nhan, anh ta giống như một đứa trẻ sơ sinh không chịu nổi 1 kích.
“Người mạo phạm thiếu chủ, chết!
Sát khí của Lãnh Nhi lẫm liệt, lạnh giọng nói, bàn tay bỗng dùng sức.
Reng reng reng---
Tuy nhiên, khi Lãnh Nhan chuẩn bị vặn gãy cổ họng của Mã Cung, tiếng chuông điện thoại inh tai vang lên.
Vừa thấy là điện thoại của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất lập tức kêu Lãnh Nhan dừng tay, anh sợ âm thanh giết người bị Lý Khinh Hồng nghe thấy.
Vương Nhất đi tới một chỗ yên tĩnh, lúc này mới nghe điện thoại của Lý Khinh Hồng.
“Khinh Hồng?”
Giọng nói của Vương Nhất vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lùng trước đó.
“...”
Ở đầu dây bên kia, Lý Khinh Hồng không lên tiếng, nhưng Vương Nhất có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của cô.
Một lúc sau, cô mới lên tiếng.
“Anh... có thể đi xuống không? Vừa rồi xảy ra vụ nổ, Tử Lam cứ khóc mãi, ồn ào đòi ba.”
Giọng điệu của Lý Khinh Hồng có chút cứng nhắc, nếu không phải tình hình thực tế biểu lộ, trong tình huống bình thường cô rất khó nói ra lời lẽ dựa dẫm như này.
Vương Nhất trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: “Được.”
Cúp máy, vẻ mặt của Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn Mã Cung: “Coi như anh may mắn, hôm nay tha cho anh một mạng, nếu còn giúp nhà họ Kim nữa, đừng nói anh, cả hiệp hội võ đạo cũng gặp họa!”
“Chúng ta đi.”
“Khụ khụ---”
Mã Cung may mắn nhặt lại được cái mạng đã mềm nhũn ngồi ở trên đất, há miệng hít không khí, hiện nay anh ta chưa từng cảm thấy không khí ngọt như này.
Đợi sau khi hoàn hồn, trong mắt Mã Cung tràn ngập sát ý: “Hai kẻ ngoại lai cỏn con, cũng dám ra tay với tôi, thật sự không để hiệp hội võ đạo vào trong mắt...”
Võ giả của Thiên An rất ít, cơ bản đều ở trong hiệp hội võ đạo, Mã Cung gần như đều biết cả, chỉ là chưa từng thấy Vương Nhất và Lãnh Nhan, đương nhiên coi bọn họ thành ‘kẻ ngoại lai’ của thành phố khác.
Mã Cung rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo? Anh Thiên Tường, em bị hai kẻ ngoại lai dạy dỗ...”
“Thiếu chủ, tại sao không để tôi giết anh ta, sự việc sẽ không trì hoãn quá lâu.”
Ở một bên khác, Lãnh Nhan rất không hiểu mà hỏi.
Theo cô ta thấy, vặn gãy cổ của Mã Cung không tốn nhiều sức.
Vương Nhất lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Tôi biết, nhưng giết người dễ dàng, xử lý thi thể khó, ít nhất phải tốn thời gian rất dài, vợ con của tôi không đợi được tôi lâu như vậy.”
Lãnh Nhan như có suy tư mà gật đầu, vừa rồi, cô ta chỉ quan tâm giết người.
“Có điều, tôi sẽ không dễ dàng tha cho anh ta…”
Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia hàn quang: “Tôi muốn mượn tay của nhà họ Kim, giết Kim Thành Vũ.”
Nghe vậy, cơ thể của Lãnh Nhan lập tức run lên, phấn khởi nhìn Vương Nhất.
Thiếu chủ, cuối cùng cũng sắp ra tay với nhà họ Kim rồi!
Sau khi anh và Lãnh Nhan tách nhau ra, Vương Nhất đi về phía xe của Lý Khinh Hồng.
Kết quả còn chưa lên xe thì nghe thấy tiếng khóc của Vương Tử Lam.
“Tử Lam không khóc, ba sắp trở lại rồi.” Lý Khinh Hồng ôm con gái an ủi không ngừng.
“Ba! Con muốn ba!” Vương Tử Lam khóc rất lớn tiếng, còn chưa hoàn hồn từ trong trận sợ hãi trước đó.
Lý Khinh Hồng cũng có hơi vội, lúc này truyền tới tiếng của Vương Nhất.
“Tử Lam, ba ở đây.”
Nhìn thấy ba trở lại rồi, Vương Tử Lam lập tức nín khóc chuyển sang cười, giang tay chui vào trong lòng của Vương Nhất, đầu tiên là ôm chặt, lúc này mới nói với giọng bất mãn: “Ba làm gì vậy, lâu như vậy không quay lại…”
“Ba đi đánh người xấu.”
Vương Nhất mỉm cười xoa đầu của Vương Tử Lam, nói: “Đánh người xấu bắt nạt mẹ và Tử Làm chạy rồi.”
“Thật sao?”
Vương Tử Lam mặt mày bất ngờ: “Ba thật giỏi.”
Thấy con gái lần nữa cười thành tiếng, trong lòng Vương Nhất cũng rất thỏa mãn.
“Kim Thành Vũ đâu?”
Đợi khi con gái ổn định cảm xúc, Lý Khinh Hồng lúc này nhìn Vương Nhất với vẻ ngưng trọng, hỏi.
Vương Nhất lắc đầu: “Anh ta chưa chết.”
Nghe thấy lời này, Lý Khinh Hồng cũng rơi vào trầm mặc, cô nghe ra ý ngầm của Vương Nhất.
Anh ta chưa chết, chỉ là bị thương rất nặng.
Thấy vẻ trầm mặc của Lý Khinh Hồng, anh đâu có không biết cô đang nghĩ cái gì, khẽ nắm lấy tay của cô, kiên định nói: “Anh đã nương tay rồi, anh ta ra tay với ai cũng được, chỉ duy nhất không thể ra tay với em.”
Trong lòng Lý Khinh Hồng cảm động một trận, người phụ nữ nào trên cõi đời này không hy vọng người đàn ông của mình quan tâm mình?
Nhưng tính cách thanh tâm quả dục, đã định sẵn Lý Khinh Hồng sẽ không dễ dàng biểu lộ chân tình, chỉ nắm chặt vô lăng: “Chúng ta về nhà.”
“Ừ, chúng ta về nhà.”
Vương Nhất còn muốn trêu chọc con gái, lại phát hiện con gái đã ngủ rồi.
Đang lái xe, Lý Khinh Hồng bỗng ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Ngày mai có một bữa tiệc tài trợ, anh…”
Vương Nhất khẽ mỉm cười, thoải mái đồng ý: “Anh sẽ tham gia, nhưng có thể chỉ là góp đủ người.”
“Có thể đến là được.” Lý Khinh Hồng khẽ mỉm cười, sau đó không nói gì nữa.
Cả đoạn đường im lặng.
Nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, Vương Nhất dần nheo mắt lại, trong mắt vụt qua một tia sát ý không dễ phát giác.
Người bỏ đá xuống giếng, người giúp đỡ lúc khó khăn, nếu đám người Châu Mỹ Ngọc đã nương nhờ nhà họ Kim, vậy thì nhà họ Lý kiếm bao nhiêu tiền, một đồng cũng đừng hòng lấy đi.