Có thể sinh ra cô gái tuyệt sắc như Lý Khinh Hồng, đâu thể xấu đi đâu được chứ?
Chỉ là điều Vương Nhất không ngờ, mẹ của Lý Khinh Hồng, mẹ vợ của anh vậy mà là đệ nhất mỹ nữ Yên Kinh, vậy sẽ đẹp tới mức độ nào?
“Mẹ em không chỉ có dung mạo khuynh thành hiếm thấy, đầu óc cũng rất thông minh, rất nhanh tiếng tăm vang khắp thiên hạ.”
Lý Khinh Hồng nhớ lại: “Lúc đó, người theo đuổi mẹ em có thể xếp từ thành Nam tới thành Bắc, cuối cùng lại nhìn trúng ba em một người lúc đó không có gì cả.”
Vương Nhất không có cắt ngang, mà yên lặng lắng nghe.
“Dưới sự giúp đỡ của mẹ em, Lý Thị từ một gia tộc nhỏ ở Yên Kinh thoáng cái bước vào hàng ngũ hào môn, cuối cùng phát triển thành vương tộc Yên Đô, nhưng tất cả mọi người đều biết, đằng sau vẻ rực rỡ của Lý Thị, là mẹ em chống đỡ, mẹ em hưởng thụ tất cả lời khen và hào quang, mà ba em, sau khi kết hôn lại biến thành một người đàn ông của gia đình một cách triệt để.”
Vương Nhất mang vẻ mặt xuýt xoa, thế nào cũng không ngờ ba mẹ của Lý Khinh Hồng vậy mà còn có câu chuyện như vậy.
“Nhưng ba em không có oán trách gì cả, luôn nhẫn nhục, mãi cho tới khi một chuyện xảy ra, mới khiến hai người sinh ra rạn nứt.”
“Chuyện gì?” Vương Nhất truy hỏi.
Đôi mắt đẹp của Lý Khinh Hồng không hề gợn sóng, vô thức sờ cái bụng phẳng lì của mình, nói: “Mẹ em không có khả năng sinh đẻ.”
Biểu cảm trên mặt Vương Nhất lập tức ngưng đọng.
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự khuyết thiếu này sẽ có ảnh hưởng lớn như nào đối với một gia tộc, bất luận mẹ của Lý Khinh Hồng có đẹp nữa, năng lực có giỏi nữa, không có khả năng sinh đẻ, vẫn sẽ bị người khác chỉ trích, thậm chí coi thường.
Bởi vì, kết hôn không chỉ vì yêu thương lẫn nhau, còn là vì duy trì nòi giống, để gia tộc phát triển.
“Giữa bọn họ lần đầu tiên xảy ra rạn nứt, cãi nhau một trận, năm đó, em 5 tuổi.”
Giọng nói của Lý Khinh Hồng rất bình tĩnh, ánh mắt lại dịu dàng nhìn Vương Tử Lam đang ngủ say.
“Ba em tức giận mẹ không thể sinh con, mà mẹ lại hoàn toàn tin thờ nữ quyền, cảm thấy con cái không phải là điều quan trọng nhất.”
Vương Nhất gật đầu, đây là xung đột ở mặt tính cách.
Đột nhiên, cô sững người, kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng: “Không đúng, nếu mẹ em không có khả năng sinh đẻ, em thì đâu ra?”
“Nghe ba em nói, mẹ trước đó là có khả năng sinh đẻ, sinh ra em sau khi kết hôn thì đột nhiên mất khả năng sinh đẻ.”
Lông mày của Vương Nhất nhíu chặt, cách nói này nhìn như khá hợp lý, nhưng cứ cảm thấy ở đâu không đúng.
Lý Khinh Hồng lại nói: “Em còn biết một chuyện, đó chính là ngày em chào đời, trong gia tộc có một đôi vợ chồng người làm bị đuổi khỏi gia tộc.”
Vương Nhất không để trong lòng, chỉ có ánh mắt nghiêm nghị: “Vậy Tuyết Nhi thì sao?”
Dựa theo cách nói của Lý Khinh Hồng, mẹ của Lý Khinh Hồng sau khi sinh ra cô thì mất đi khả năng sinh đẻ, vậy Lý Tuyết Nhi thì đâu ra?
“Em ấy là ba em và người phụ nữ khác sinh ra, có điều bản thân em ấy không biết bí mật này.”
Lý Khinh Hồng nói: “Sau khi phát hiện mẹ em không còn khả năng sinh đẻ, ba em chọn chiến tranh lạnh, hơn nữa trong thời gian chiến tranh lạnh thì quen một người phụ nữ mới.”
“Mẹ không chịu được sự phản bội của ba, trong lúc tức giận thì chọn ly hôn, nhưng mẹ em vẫn cho ba em cơ hội cuối cùng, chỉ cần ba em có thể níu giữ thì mẹ em không đi nữa.”
“Kết quả đương nhiên là lại lần nữa thất vọng, lần này mẹ em không ở lại nữa, chọn ra đi, không lấy một đồng, rời khỏi Yên Kinh. Mẹ em đã không còn là đệ nhất mỹ nhân hô mưa gọi gió năm đó nữa, chỉ là người thất bại trong hôn nhân mà thôi.”
“Sau khi mẹ đi, Lý Thế Nhân dựa vào căn cơ của mẹ thừa kế Lý Thị, đưa Lý Thị tới độ cao của vương tộc Yên Đô, hơn nữa chọn tái hôn, lấy người phụ nữ mới quen đó, Lý Tuyết Nhi là con gái của bọn họ.”
Nghe thấy điều mà Lý Khinh Hồng nói, Vương Nhất cực kỳ sốc, không ngờ quan hệ gia đình của cô lại phức tạp tới mức này.
“Đây chính là gia đình của em, còn đám người Lý Tinh Sở chỉ là anh họ em họ của em.”
Lý Khinh Hồng vẻ mặt rất bình tĩnh: “Khi nhà em xảy ra chuyện, bọn họ đều mong mẹ em bị đuổi ra ngoài, giả nhân giả nghĩa mà thôi.”
Câu chuyện tới đây thì kết thúc, Vương Nhất mặt mày phức tạp nhìn Lý Khinh Hồng, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.
Đây chính là gia đình của cô, cô sinh ra trong hào môn, nhưng không hề hạnh phúc.
Là ba của cô chính tay hủy đi gia đình vốn hạnh phúc của cô, bây giờ lại muốn hủy đi gia đình hạnh phúc mà cô không dễ dàng mới có được.
“Em hy vọng anh đừng nói với Tuyết Nhi những chuyện này, em ấy tới bây giờ đều cho rằng mẹ của em và em ấy là người phụ nữ đó.”
Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất, lại nói: “Em không muốn em ấy chịu tổn thương.”
Vương Nhất đương nhiên biết nỗi lòng này của Lý Khinh Hồng, chỉ là anh có chút khâm phục sự khoan dung của Lý Khinh Hồng.
Lý Tuyết Nhi căn bản không phải là em gái ruột của cô, mà là con gái của người phụ nữ mà cô hận nhất, nhưng cô vẫn đối xử với Lý Tuyết Nhi như em gái ruột của mình.
“Em biết anh đang nghĩ gì, trước kia em quả thật không thích Tuyết Nhi, thậm chí còn cố ý bắt nạt em ấy, nhưng em ấy vẫn rất dính em, giống như đĩa vậy.”
Thần sắc của Lý Khinh Hồng dịu đi: “Em cũng chấp nhận cô em gái này, trẻ con là vô tội.”
Vương Nhất cũng bị cảm động sâu sắc, không nhịn được mà nhìn Vương Tử Lam đang ngủ say: “Phải, trẻ con là vô tội.”
Cô đã trải qua một lần gia tộc sụp đổ chia ly, không thể để cô trải qua lần thứ hai nữa.
Ánh mắt của Vương Nhất thâm trầm nhìn Lý Khinh Hồng, nhẹ nhàng ôm vô vào trong lòng, trầm giọng nói: “Anh sẽ cho em hạnh phúc!”
Lý Khinh Hồng không có giãy dụa, ngược lại nhẹ nhàng ôm lấy Vương Nhất: “Điểm này em chưa từng nghi ngờ.”
Sau khi biết thân phận của Lý Khinh Hồng, không chỉ không có dọa lui Vương Nhất, ngược lại càng thêm kiên định với quyết tâm anh phải ở bên Lý Khinh Hồng, không ai có thể chia rẽ bọn họ.
Không một ai!
Trong chăn, Lý Khinh Hồng lại nói với Vương Nhất một vài chuyện liên quan tới vương tộc Yên Đô.
Vương tộc đều lấy họ làm danh hiệu, Lý Thị, chỉ là một vương tộc trong Yên Kinh, trừ nó ra, còn có chín tộc.
Tổng cộng 10 đại vương tộc, bối cảnh rất lớn, điều này cũng có nghĩa, một khi tiến vào Yến Kinh, Vương Nhất không thể phất ai đi như trong chuyện ở Thiên An được, buộc phải cẩn thận.
Thế lực của Yên Kinh cũng mạnh hơn Thiên An, một thế lực tuyến 2 tuyến 3 thì đủ khiến bốn đại hào môn của Thiên An cúi đầu xưng thần, thế lực tuyến 1, thậm chí vương tộc Yên Đô ở trên, thực lực càng không thể tưởng tượng được.”
“Xem ra trước khi tới Yên Kinh, phải bình định Thiên An rồi.”
Vương Nhất lẩm bẩm một mình.
Ngày hôm sau, Thẩm Tử Kiện cầm một xấp văn kiện tới trước mặt Vương Nhất.
“Anh Vương, đây là văn kiện của tất cả gia sản dưới trướng nhà họ Thẩm, anh xem qua, nếu không có vấn đề thì ký tên ở bên dưới, tất cả gia nghiệp và tài sản của nhà họ Thẩm đều sẽ tự động chuyển xuống dưới tên của anh.”
Vương Nhất xem qua một chút, khi nhìn thấy trụ sở chính của tập đoàn Cự Phong, đôi mắt hơi nheo lại: “Trụ sở chính của tập đoàn Cự Phong các người vậy mà ở thành phố Giang?”
“Phải.”
Thẩm Tử Kiện giới thiệu: “Tập đoàn Cự Phong là dựa vào chú Dương mới phát triển lên, chú Dương là người Thành phố Giang, cho nên trụ sở chính cũng đặt ở Thành phố Giang.”
“Tập đoàn Cự Phong trước mặt anh chỉ là chi nhánh ở Thiên An, trụ sở chính hiện nay được một vài hào môn ở Thành phố Giang nắm giữ.”
Trong mắt Vương Nhất vụt qua ý lạnh: “Cậu giỡn mặt với tôi, lấy một tập đoàn không hoàn chỉnh như này lừa tôi?”
Thẩm Tử Kiện vội vàng quỳ xuống, toát mồ hôi lạnh: “Tử Kiện không dám! Tập đoàn Cự Phong đứng đầu cả nước, chỉ chi nhánh ở Thiên An thì đủ khiến nhà họ Thẩm chúng tôi đứng vững ở vị trí hào môn. Tôi nghĩ, đây cũng là chiêu sau mà chú Dương để lại vì để phòng trừ thất bại, cố ý tách trụ sở chính và chi nhánh ra, tiện để ánh mắt của anh Vương đặt ở thị trường của Thành phố Giang---”
“Thật là lão cáo già, có điều cũng thôi vậy.”
Vương Nhất bỗng cười hờ hững, ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn: “Nếu ông ta muốn tôi tiến quân vào Thành phố Giang, vậy tôi theo ý nguyện của ông ta, trụ sở chính của tập đoàn Cự Phong, do những thế lực nào của Thành phố Giang quản lý?”
“Thưa anh Vương, do nhà họ Hồ quản lý! Người của trụ sở chính bọn họ luôn xem thường chi nhánh ở Thiên An.”
“Nhà họ Hồ...”
Trong mắt Vương Nhất lập lòe tia sắc lạnh, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, cho Thẩm Tử Kiện lui đi, sau đó gọi một vào số điện thoại.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền tới giọng nói cung kính của Hồ Hoàng Việt: “Ông chủ lớn, có gì căn dặn?”
“Hồ Hoàng Việt, ông và nhà họ Hồ ở Thành phố Giang có quan hệ gì?” Vương Nhất lạnh nhạt hỏi.
“...”
Trong điện thoại trầm mặc hồi lâu, mới truyền tới âm thanh đè nén lửa giận của Hồ Hoàng Việt.
“Nhà họ Hồ ở Thành phố Giang là nhà của tôi.”