Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khinh Hồng!”

“Mẹ!”

“Chị Lý!”

Nhìn thấy Lý Khinh Hồng ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Vương Nhất và Lý Mộng Đình lập tức thay đổi, giơ tay ôm lấy Lý Khinh Hồng đang ngã ngửa về đằng sau, vậy mới giúp cô không bị ngã xuống mặt đất.

Vương Tử Lam thì ôm chặt lấy cô, bật khóc thành tiếng.

“Ba, mẹ sao rồi?”

Vương Nhất vội vàng an ủi cô bé: “Mẹ không sao, mẹ chỉ là mệt mỏi quá thôi.”

“Mau đưa vào phòng bệnh!”

Nói xong, lại trầm giọng nói với Lý Mộng Đình.

Lý Khinh Hồng được đưa đến phòng bệnh cao cấp nhất, Vương Nhất và Vương Tử Lam luôn luôn theo sát bên cạnh.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất cực kỳ đau lòng, khẽ sờ lên khuôn mặt cô, lẩm bẩm: “Khinh Hồng, sao em lại ngốc như vậy? Rõ ràng không cần lấy nhiều máu như vậy…”

Anh biết, trải qua lần lấy máu này, trong khoảng thời gian rất dài sau đó, sức khỏe của Lý Khinh Hồng sẽ không tốt bằng lúc trước.

Là chồng của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất rất đau lòng.

Đúng lúc này, lại nhận được điện thoại của Đồng Yên Nhiên.

“Vương Nhất, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Ở bệnh viện, sao vậy?”

Vương Nhất có thể nghe ra được vẻ hoảng hốt trong giọng nói của Đồng Yên Nhiên.

“Bên chỗ tôi xảy ra chuyện rồi.”

Đồng Yên Nhiên lo lắng nói: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Đồng đã bị Đồng Tri Thu chiếm giữ, bọn họ còn bắt cóc Bạch Yến!”

Nghe vậy, Vương Nhất nhíu chặt mày lại: “Không phải còn có nhà họ Diệp à, sao nhà họ Đồng bị đánh chiếm nhanh vậy?”

“Vốn dĩ, tôi và anh Kình Hiên đã hẹn trước, nhà họ Diệp sẽ trấn giữ nhà họ Đồng giúp tôi, nhưng nhà họ Diệp lại gặp chút phiền phức, không thể phân ra.”

Đồng Yên Nhiên cố gắng dùng câu từ giản lược nhất nói ra toàn bộ quá trình sự việc: “Sau đó tôi mới biết được, là Sử Kiến lợi dụng quyền hạn trong tay, bị Bạch Yến phát hiện, cô ta muốn ngăn cản, nhưng lại bị bắt cóc.”

Sắc mặt Vương Nhất âm trầm như nước, anh hiểu rõ nguyên nhân Đồng Yên Nhiên thất bại rồi.

Dưới tình huống anh không thể phân thân, chỗ dựa lớn nhất của cô ta chính là nhà họ Diệp, nhưng sau khi Sử Kiến lên chức đã lợi dụng quyền lực ngăn chặn nhà họ Đồng, đồng nghĩa với việc Đồng Yên Nhiên mất đi chỗ dựa lớn nhất, bị thua cũng là hợp tình hợp lý.

“Bây giờ cô đang ở đâu?” Vương Nhất hỏi.

“Bây giờ đám người Đồng Đông Cầu đang tìm tôi khắp nơi, tôi đang đi đến chỗ anh!”

Vương Nhất im lặng rất lâu, cuối cùng nói: “Cô chờ tôi dưới bệnh viện, tôi lập tức đi xuống.”

“Được!”

Đồng Yên Nhiên lập tức cúp điện thoại.

Vương Nhất gọi Lý Mộng Đình đến: “Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, cô chăm sóc Tử Lam giúp tôi một lát.”

Nói xong, lại ngồi xổm xuống nói với Vương Tử Lam, nói: “Tử Lam chơi với dì Mộng Đình của con một lát được không, ba sẽ trở về sớm thôi.”

Vương Tử Lam vội vàng gật đầu: “Chơi một lát thì được, nhưng con vẫn muốn chờ mẹ tỉnh lại cùng ba.”

“Một người bạn của ba gặp nguy hiểm, ba muốn đi giúp cô ta, con nói chuyện với dì Mộng Đình một lát được không?”

Vương Tử Lam khẽ gật đầu: “Vậy ba đi nhanh về nhanh nha.”

Mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi nhưng đã rất thông minh, cũng không cố giữ anh lại.

Nói xong, Vương Nhất trịnh trọng gật đầu với Lý Mộng Đình rồi vội vã xuống tầng.

Một chiếc taxi đỗ ở ngoài cửa bệnh viện, một bóng người xinh đẹp bước xuống, chính là Đồng Yên Nhiên.

“Vương Nhất!”

Nhìn thấy Vương Nhất, Đồng Yên Nhiên nhanh chóng bước đến, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Nói cho tôi nghe cục diện hiện giờ của nhà họ Đồng.”

Sắc mặt Vương Nhất vô cùng âm trầm, trong mắt lấp lóe lạnh giá.

Chuyện tối nay khiến trong lòng anh nghẹn đầy lửa giận, đúng lúc không có chỗ trút ra.

Đám cặn bã nhà họ Đồng kia rất không may trở thành mục tiêu trút giận của Vương Nhất.

“Dưới sự dẫn dắt của Triệu Tri Thu, tất cả đám con riêng hợp sức với nhau, muốn tôi nói ra tung tích của anh, mục đích của bọn họ không phải là tôi mà là anh! Tôi không phải là đối thủ của bọn họ nên đã trốn ra ngoài.”

“Bạch Yến đã bị bắt làm con tin, tôi muốn trở về cứu cô ta. Nhưng có thể khẳng định một điều, mặc dù bây giờ bọn họ hợp sức tạo phản, nhưng đến lúc quyết định gia chủ là ai, chắc chắn bọn họ sẽ lại chia rẽ.”

“Hiểu rồi, bây giờ trở về nhà họ Đồng.”

Vương Nhất gật đầu, nói xong thì gọi điện thoại, báo cho Lãnh Nhan đến.

Nghe thấy lời của Vương Nhất, trong lòng Đồng Yên Nhiên hoảng hốt: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Đồng đều bị đám con riêng chiếm giữ, anh còn chủ động qua đó?”

Vương Nhất cười nhạt: “Không phải bọn họ đang tìm tôi sao, vậy thì như bọn họ mong muốn.”

Vừa dứt lời, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước mặt hai người.

Lãnh Nhan mặc áo da xuống xe, trực tiếp bỏ qua Đồng Yên Nhiên, đi đến trước mặt Vương Nhất.

“Thiếu chủ, mời lên xe.”

Vương Nhất lạnh nhạt gật đầu, sau đó ra hiệu cho Đồng Yên Nhiên cũng lên xe.

Đồng Yên Nhiên sửng sốt rất lâu, nhìn thấy Lãnh Nhan, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Vương Nhất dám chủ động đến nhà họ Đồng.

Bởi vì anh căn bản không coi nhà họ Đồng ra gì, hơn nữa, mỗi lần cô gái mặc áo da này xuất hiện, ắt phải có thương vong.

Bên kia, trong phòng bệnh trên tầng cao nhất của bệnh viện.

Lý Khinh Hồng vẫn chưa tỉnh lại, Lý Mộng Đình đang kể truyện cổ tích cho Vương Tử Lam nghe.

Đúng lúc này, một bác sĩ mặc áo blouse và Châu Mỹ Ngọc đẩy Lý Thiên Dương cắm dây truyền dịch khắp người đi vào.

Lý Mộng Đình lập tức đặt quyển truyện cổ tích xuống, nắm chặt tay bác sĩ hỏi: “Ba tôi sao rồi?”

Bác sĩ nghiêm túc nói: “Đã bảo vệ được tính mạng, nhưng có một viên đạn tổn thương đến phổi, có thể tỉnh lại hay không, phải xem khát vọng sống sót của ông ta rồi.”

Uỳnh!

Vừa nói ra lời này, Lý Mộng Đình hoàn toàn ngây dại, bỗng nhiên kích động nắm lấy áo bác sĩ gào lên: “Chuyện này là sao? Chị Lý truyền hai túi máu to, suýt nữa không giữ được tính mạng, ông lại nói với tôi rằng phải xem khát vọng sống sót, ông là bác sĩ, không phải thần côn, không thể nói lời vô trách nhiệm như vậy được!”

Châu Mỹ Ngọc ở bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức giữ chặt lấy Lý Mộng Đình: “Con gái à, không thể nói như vậy, bác sĩ cũng đã cố hết sức, không thể trách ông ta.”

Bác sĩ kia cảm kích nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Vẫn là bà đây hiểu rõ lý lẽ.”

Nói xong, lại nghiêm túc nhìn về phía Lý Mộng Đình: “Cô à, tôi có thể đảm bảo với cô, chỉ cần bệnh nhân còn 1% sống sót, chúng tôi cũng không buông tha!”

Lý Mộng Đình im lặng không nói, vành mắt lại càng ngày càng đỏ.

Nhất là nhớ tới trước đây ba chăm sóc mình từng li từng tí, nước mắt tạch tạch rơi xuống.

“Tôi ra ngoài yên tĩnh một lát.”

Nói xong, cô ta chạy ra ngoài.

Thế là, trong phòng bệnh chỉ còn hai người Châu Mỹ Ngọc và Vương Tử Lam.

Dường như Vương Tử Lam hơi sợ Châu Mỹ Ngọc, bởi vậy cũng không nói chuyện, chỉ ngồi trong một góc, tự mình đọc truyện cổ tích.

Gian phòng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức Châu Mỹ Ngọc cũng cảm thấy khó tin.

Bà ta nhìn Lý Thiên Dương và Lý Khinh Hồng nằm trên giường bệnh, bỗng nhiên cười rộ lên đầy dữ tợn.

“Thật sự là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công, lần này hay rồi, hai người đều hôn mê!”

Nói thật, đến bây giờ Châu Mỹ Ngọc vẫn còn hoảng sợ chuyện tối nay.

Nhất là hình ảnh Lý Thiên Dương ngã trong vũng máu, nó đã khắc sâu trong đầu bà ta.

Bà ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần diệt trừ một trong hai người Lý Thiên Dương và Lý Khinh Hồng để tránh tiết lộ bí mật của nhà họ Lý là được rồi, mà bây giờ, hai người đều nằm trên giường bệnh.

“Không phải ông ngang ngược lắm sao, không phải ông tát tôi sao? Lại ngang ngược cho tôi xem nào, đồ vô dụng! Đồ rác rưởi!”

Bây giờ trong phòng chỉ có mình bà ta là người lớn, sắc mặt bỗng trở nên ác độc, hung hăng tát một phát lên mặt Lý Thiên Dương.

“Đừng cho là tôi không biết, ông sớm đã nhận ra con gái của ông rồi phải không?”

“Lại còn muốn nhận lại con gái? Hừ! Ông nghĩ cũng hay lắm!”

Châu Mỹ Ngọc chửi ầm lên, giống như muốn trút hết toàn bộ bất mãn trong lòng ra ngoài, trong mắt ngập tràn thù hận.

“Không phải ông vẫn không thể quên được vợ trước hay sao, vậy ông xuống địa ngục đoàn tụ với đồ kỹ nữ kia đi, tất cả tài sản của ông sẽ là của tôi!”

Châu Mỹ Ngọc càng nói càng hăng, trên mặt ngập tràn nụ cười điên cuồng, Vương Tử Lam càng nhìn càng sợ, không nhịn được nắm chặt tay Lý Khinh Hồng.

“Đúng rồi, còn cả đồ kỹ nữ này nữa, vẻ ngoài giống hệt người phụ nữ kia, đều ti tiện như nhau!”

Châu Mỹ Ngọc bỗng nhiên đi đến bên cạnh Lý Khinh Hồng sắc mặt tái nhợt, nhắm nghiền hai mắt kia, khinh thường nói ra.

“Tôi cũng không ngờ được, hóa ra cô chính là con gái của ông ta và vợ trước, nhưng mà không sao, rơi vào tay tôi rồi, tôi còn có thể cho cô sống tốt sao?”

Nói xong, Châu Mỹ Ngọc giơ bàn tay lên, muốn tát một phát lên mặt Lý Khinh Hồng.

Vương Tử Lam bên cạnh lập tức khóc lớn.

“Bà ngoại, đừng mà, đừng đánh mẹ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK