Mồ hôi lạnh trên trán Phương Chính Quân túa ra từng đợt!
Ý nghĩ đó lại hiện lên trong đầu!
Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai?
Thời gian chờ đợi luôn mang lại cảm giác dài đằng đẵng.
Suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, chỉ có Sở Bắc ngồi bình thản yên lặng, cũng không có vẻ gì là vội vàng!
Ngay sau đó, một tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự yên lặng!
Không đợi Phương Chính Quân mở cửa, cửa phòng giám sát đã bị đẩy ra một cách thô bạo.
Chỉ nhìn thấy bốn người đàn ông lực lưỡng trong bộ vest đen.
Mang theo một chiếc bao tải, bước vào với vẻ mặt vô cảm!
Nhìn chiếc bao tải vẫn vặn vẹo và có tiếng rên rỉ bên trong, ai cũng choáng váng.
Không nói nhưng tất cả đều nghĩ về một khả năng!
Mới chỉ có mấy phút mà Trương Khải đã bị bắt rồi sao?
Đây. . . . . .
"Thưa tiên sinh, người đã được đưa tới!"
Bốn người đứng trước mặt Sở Bắc và kính cẩn báo cáo!
"Cảm ơn!"
Sở Bắc vẫy vẫy tay, khi bao tải được mở ra, khuôn mặt sợ hãi của một người đàn ông trung niên lộ ra.
Không ai khác mà chính là Trương Khải.
Lúc này, ông ta kinh hãi trợn trừng mắt mủi, nhưng miệng bị bịt, chỉ có thể phát ra tiếng thút thít!
Và mùi rượu, lẫn với mùi nước hoa kém chất lượng, rất hăng.
Chắc là tên này vẫn còn điên cuồng ăn chơi trước khi bị bắt đi.
"Trương Khải, cậu được lắm, bệnh viện đối xử với cậu đâu có tệ? Đúng là nuôi ong tay áo! Gọi cảnh sát tới đưa tên khốn này đến đồn !"
"Cả đời này, anh chuẩn bị ăn cơm tù đi!"
Trong khi Phương Chính Quân thở phào nhẹ nhõm, thì sự tức giận lại dâng lên trong mắt ông ta.