Đúng lúc này, Sở Bắc chợt xuất hiện ở cổng.
Anh không dừng bước mà đi thẳng về phía chiếc Bentley.
Dương Ân thấy thế thì biến sắc mặt rồi gào ầm lên.
“Tên mù kia, đứng lại ngay!”
Nghe thấy thế, Sở Bắc dừng bước rồi ngoái lại nhìn Dương Ân.
“Có chuyện gì thế?”
Dương Ân cười lạnh nói: “Anh có biết mình suýt nữa đã đâm vào chiếc Bentley của người ta không? Xe này mấy triệu đấy, làm xước xát rồi thì anh có đền nổi không?”
Sở Bắc nghe thấy thế thì bình thản nói: “Có phải xe của cậu đâu, làm gì mà cuống lên thế?”
Dương Ân đang sẵn cơn tức, bị Sở Bắc nói vậy thì càng cay cú hơn.
“Anh!”
Cậu ta run tay chỉ vào Sở Bắc, nhưng ấp úng mãi không nói nên câu.
Chu Lệ thấy thế thì cũng cáu, bà ta chỉ vào mặt Sở Bắc rồi mắng nhiếc.
“Thằng ăn hại này! Tiểu Ân chỉ có ý tốt nhắc nhở mày thôi, mà mày lại nói thế với nó à? Lương tâm của mày bị chó tha rồi hay sao?’
Sở Bắc thờ ơ hỏi lại: “Là cậu ta lo chuyện bao đồng, chứ tôi có khiến cậu ta nhắc đâu. Vả lại, tôi cũng không cần cậu ta nhắc gì hết”.
“Mày!”
Chu Lệ nhìn Sở Bắc mà tức phát điên.
Sau đó, bà ta lại chuyển hướng sang Chu Cầm.
“Chị, chị thấy chưa, tốt xấu gì thì em cũng là dì bên vợ của nó, mà nó tỏ thái độ với em thế đấy, đúng là không coi ai ra gì!”
Dứt lời, bà ta đắc ý nhìn Sở Bắc.
Trước đó, chỉ cần bà ta đổ tội cho Sở Bắc là Chu Cầm sẽ đứng về phía bà ta ngay.
Song, lần này, Chu Lệ chờ mãi mà không thấy Chu Cầm nói gì đỡ cho mình.
Chu Lệ nghi hoặc ngoái lại nhìn Chu Cầm.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy dáng vẻ lúc này của chị mình thì lập tức ngẩn ra.
Hiện giờ, Chu Cầm đang nhìn Sở Bắc với một vẻ mặt rất lạ.
Đây không phải ánh mắt trách móc, mà là vẻ tò mò và chờ mong.
Chu Lệ chột dạ, chợt có một dự cảm không lành.
“Chị, chị sao thế?”