Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Lệ nhìn người đàn ông cao lớn hùng hổ ấy và đứa con trai đang run lẩy bẩy của mình mà không hiểu gì.

 

Song, bà ta có một dự cảm không lành.

 

Chu Cầm và Lạc Tuyết đưa mắt nhìn nhau rồi đều tỏ vẻ bất bình.

 

Chuyện này thì cần gì phải hỏi nữa.

 

Rõ ràng vừa nãy, Dương Ân đã gây sự ở bên ngoài rồi.

 

Lúc này, cậu ta không dám hé răng nói nửa lời, chỉ biết trốn sau lưng Chu Lệ.

 

Trông cậu ta hệt như con đà điểu không thể ngẩng đầu lên được.

 

“Anh gì ơi, tôi biết lỗi rồi, xin các anh tha cho tôi, tôi thật sự không cố ý đâu”.

 

Trông thấy có nhiều người như vậy, Dương Ân ấp úng mãi mới nói xong một câu.

 

Mặt cậu ta tái mét như miếng gan lợn.

 

“Hừ, mày trêu bạn gái của đại ca tao xong rồi nói một câu như thế là hết à? Nghĩ hay quá nhỉ!”

 

Một tên đàn em đứng sau lưng anh Lục hừ lạnh một tiếng rồi nói.

 

“Đúng đấy, dám trêu nghẹo bạn gái của tao ngay ở địa bàn của tao. Hôm nay mà không xin một cánh tay của mày thì tao biết giấu mặt mũi đi đâu hả?”

 

Anh Lục trợn trừng mắt, quyết không bỏ qua chuyện này.

 

Nghe thấy thế, Dương Ân sợ hết hồn hết vía.

 

Cậu ta run lẩy bẩy, trông khác hẳn lúc trước.

 

Chu Lệ cũng sợ tái mặt.

 

Lạc Tuyết và Chu Cầm thì càng thêm bực mình.

 

Cô đã bảo Dương Ân đừng uống rượu mà cậu ta không nghe, giờ thì hay rồi, gây ra bao chuyện phiền phức chưa?

 

Anh Lục này vừa nhìn đã biết không dễ đối phó, họ phải làm sao đây?

 

Song, Sở Bắc vẫn có thái độ điềm nhiên.

 

Chỉ cần đừng ai động vào Lạc Tuyết và con gái họ thì dù Dương Ân này có bị đánh chết thì anh cũng mặc.

 

“Các người, ai cho các người cái thói ấy hả?”

 

Chu Lệ nghe thấy thế thì sợ mất mật, nhưng vẫn trợn mắt lên hỏi.

 

“Hừ, cần gì ai cho? Thế ai cho con bà uống rượu xong đi sàm sỡ bạn gái của anh tôi?”

 

Tên đàn em đứng sau anh Lục lại lên tiếng.

 

“Bà già kia, bà bớt lo chuyện bao đồng đi, không thì bọn này không chỉ chặt một cánh tay của con bà thôi đâu”.

 

Tên đó nói tiếp không chút khách sáo.

 

Nghe thấy thế, Chu Lệ lập tức tái mét mặt.

 

Dù bà ta đang thấy rất khiếp đảm, nhưng vì bảo vệ con trai mình nên vẫn cố cãi lý.

 

“Con tôi chỉ chạm vào tay cô ta thôi mà, gì mà các người làm lớn chuyện lên thế? Con tôi có làm gì quá đáng đâu mà các người đòi chặt tay chặt chân nó?”

 

Nhưng bà ta vừa nói dứt câu một cái thì…

 

Chát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK