Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Người của anh đã bị tôi giải quyết hết rồi, anh còn trò gì khác nữa thì giở ra hết đi!”  

 

Giọng nói của Sở Bắc có vẻ bình tĩnh, ung dung… và tự tin!  

 

Đó là sức ép được tạo ra từ quyền lực tuyệt đối.  

 

Mọi âm mưu rõ ràng đều trở nên vô lực trước thực lực ấy.  

 

“Mày…”  

 

Dương Xuyên tái mặt, sự đắc ý ban đầu đã bay hết sạch.  

 

Nói xong từ đó, Dương Xuyên đảo mắt rồi đứng dậy chạy đến thang máy.  

 

Hắn ta chạm tay vào nút ấn thang máy.  

 

“Sở Bắc, mày đừng đắc ý vội, con gái mày đang ở bên trong, chỉ cần tao ấn nút là nó sẽ rơi xuống ngay”.  

 

Nói đây, Dương Xuyên chợt nở một nụ cười lạnh lẽo.  

 

“Đây là tầng hai mươi đấy, mày đoán xem nếu rơi xuống thì nó có chết không?”  

 

Nghe thấy thế, Thanh Vũ cau mày lại rồi nổi sát ý.  

 

Nhưng Sở Bắc vẫn thản nhiên lắc đầu.  

 

“Anh làm tôi thất vọng quá đấy!”  

 

“Thủ đoạn của cậu chủ nhà họ Dương chỉ có thế này thôi sao?”  

 

Dương Xuyên cắn răng hừ một tiếng với vẻ đầy điên cuồng.  

 

“Sở Bắc, mày đừng ép tao, không thì chuyện gì tao cũng dám làm đấy!”  

 

“Thắng làm vua thua làm giặc, tôi chỉ quan tâm đến kết quả thôi, quá trình thực hiện ra sao thì quan trọng gì chứ!”  

 

Sở Bắc khoanh tay rồi nghe Dương Xuyên gào lên: “Hai đứa chúng mày mau lùi lại để tao đi, không thì đừng trách tao là ác”.  

 

Thấy thế, Sở Bắc không đáp lời, chỉ bước sang bên cạnh một bước.  

 

Dương Xuyên đảo mắt nhìn sang Thanh Vũ.  

 

Sở Bắc xua tay, bấy giờ Thanh Vũ mới lùi lại một bước dài.  

 

Dương Xuyên liếc ánh nhìn bặm trợn thấy đã có một lối đi.  

 

Dương Xuyên mặc kệ nút ấn rồi co giò chạy xuống dưới.  

 

Dù chỉ có khoảng trăm mét, nhưng hắn ta phải ra sức chạy.  

 

Thanh Vũ thấy thế định đuổi theo nhưng đã bị Sở Bắc ngăn lại.  

 

“Yên tâm, anh ta không chạy thoát được đâu!”  

 

Nói rồi, Sở Bắc bước tới gần thang máy rồi mở cửa ra thì đã thấy con gái mình.  

 

“Bố ơi, bố đến rồi ạ, Tâm Nhi ngoan lắm, con không hề đứng dậy đâu!”  

 

Tiểu Vũ Tâm cầm đồ chơi rồi vui vẻ nói.  



Cô bé vẫn ngồi ngoan trên ghế. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK