“Tôi cho các cậu nửa tiếng, nếu trong vòng nửa tiếng mà không gom đủ tiền thì cứ làm theo những gì tôi nói”.
Thanh niên tóc vàng hoảng sợ, nhanh chóng xoay người nhìn đám người phía sau tức giận quát.
“Mẹ kiếp, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi mượn tiền, ông không muốn chết ở đây”.
Nếu làm theo Ngô Lương nói một trăm đồng là một dùi cui điện, mà họ muốn trả hết một trăm nghìn thì phải chịu đựng một nghìn đòn dùi cui điện.
Dù là mười dùi cui họ cũng không chịu được chứ đừng nói là một nghìn.
Nghe thế mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện mượn tiền.
Thanh niên tóc vàng thấy Dương Ân mềm nhũn ngây người dưới đất lập tức nổi giận, đi đến trước mặt Dương Ân đạp vào lưng cậu ta.
“Đệch, mày còn ngây ra đó à? Không mau gọi điện mượn tiền đi?”
Mọi chuyện xảy ra hôm nay là do Dương Ân, dĩ nhiên cậu ta rất hận Dương Ân.
Dương Ân bất lực chỉ đành lấy điện thoại ra định gọi điện mượn tiền nhưng sau khi rút điện thoại ra cậu ta lại sửng sốt.
Không biết từ lúc nào màn hình điện thoại của cậu ta đã vỡ.
Nếu là bình thường điện thoại vỡ, Dương Ân sẽ đau lòng một chốc nhưng bây giờ trong mắt cậu ta không chỉ không chút đau lòng nào mà ngược lại còn đầy vẻ vui mừng.
Vì điện thoại hỏng rồi thì không thể gọi, như thế cậu ta có thể không cần mượn tiền người khác nữa.
Cậu ta không cần gom tiền cho đủ một trăm nghìn đó.
Cậu ta chỉ vào điện thoại của mình, ngẩng đầu lên nhìn mấy người thanh niên tóc vàng nói: “Điện thoại tôi hỏng rồi, không gọi được”.
Sắc mặt thanh niên tóc vàng hơi khó coi, giật lấy điện thoại trong tay Dương Ân.
Cầm điện thoại xem xét một lúc, sắc mặt thanh niên tóc vàng trở nên u ám.
“Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo”.
Cậu ta phun nước bọt xuống đất, dùng sức đập mạnh điện thoại Dương Ân xuống đất khiến nó rơi vỡ tan tành.
Thấy thế, Dương Ân cũng không chỉ không tỏ vẻ đau lòng mà còn lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thanh niên tóc vàng trợn mắt nhìn Dương Ân, tức giận nói: “Họ Dương kia, mày đợi đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.
Nói rồi cậu ta không quan tâm đến Dương Ân nữa mà bắt đầu gọi đi mượn tiền.
Khoảng mười mấy phút sau, tiền mà mấy người thanh niên tóc vàng và thanh niên thấp lùn mượn gom lại cũng vừa đủ một trăm nghìn.
Nhìn khoản tiền lớn hiển thị trên điện thoại, ánh mắt thanh niên tóc vàng hiện lên vẻ không cam lòng, nhất là nghĩ đến việc một trăm nghìn này sắp đưa cho người khác, cậu ta càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng chuyện đã đến nước này, dù cậu ta không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể thành thật đưa tiền cho Ngô Lương.
“Đại ca, bọn tôi đã gom đủ tiền rồi, ông xem nếu tiện tôi chuyển khoản cho ông”.