“Sao vậy, nói cậu có hai câu mà cậu không vui à? Thấp kém thì chấp nhận, chịu đòn cũng phải đứng im, đạo lý đơn giản như thế không cần tôi dạy cậu chứ?”
Sếp Lý giễu cợt, vẻ mặt càng thêm vẻ khinh thường.
“Này cậu, tôi đã cho cậu mặt mũi rồi nhỉ? Còn lải nhải nữa, có tin tôi đánh chết cậu không?”
Triệu Hà bên cạnh không vui, nổi giận trợn mắt nhìn Sở Bắc.
“Cho cậu một cơ hội cuối, mau cút đi nếu không ông đây sẽ không khách sáo mà ném anh ra ngoài đâu”.
Triệu Hà vung cây gậy trong tay nghiến răng nói.
“Câm miệng!”
Cộc!
Sở Bắc nghiêm giọng nói, cây gậy trúc trong tay cũng gõ nhẹ xuống như đang gõ vào đầu tim Triệu Hà.
Cộc cộc cộc!
Tim Triệu Hà đập dữ dội, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Mấp máy môi nhưng lời nói đến cổ họng lại nuốt ngược trở lại.
Ngay cả sếp Lý đó cũng nhíu mày.
Cái tên mù này khí thế mạnh quá.
Sở Bắc tiến lên trước một bước, đôi mắt bên dưới kính râm như có độ sâu nhìn thẳng vào hai người.
“Nói đi, con trai ông ta có thể nhập học, tại sao con gái tôi lại không thể?”
“Tôi cần một lời giải thích cho chuyện này”.
“Nếu không tự gánh lấy hậu quả”.
Từng câu từng chữ của Sở Bắc rất khí phách.
Giọng điệu còn đầy vẻ không cho phép nghi ngờ.
“Giải thích? Cậu muốn giải thích cái gì cơ?”
Triệu Hà hừ một tiếng, ông ta lần nữa làm con tốt thí chỉ vì muốn nịnh bợ sếp Lý.
“Vị này là cậu hai nhà họ Lý, tổng giám đốc tập đoàn Lý Thị - Lý Hải Bắc, có khối tài sản mấy trăm tỉ, chỉ một câu nói thôi cũng đã có thể khiến cả Tân Hải xoay chuyển”.
“Cậu là cái thá gì mà cũng xứng so sánh với sếp Lý?”
Lý Hải Bắc ngửa đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Dường như nghĩ đến điều gì, mắt lộ ra tia chế giễu.
“Nói như thế chẳng phải con gái cậu là cái con ranh xui xẻo họ Lạc kia sao?”
Vừa nghe nói thế, Triệu Hà cũng phản ứng lại, nhếch môi cười mỉa.
“Tôi nói rồi mà, thì ra là thế…”