“Chu Bân, anh không nói thì không ai nói anh câm đâu!”
Tô Uyển tức giận trừng nhìn Chu Bân.
“Anh chỉ nói sự thật thôi mà”.
Vẻ mặt Chu Bân vô tôi xua tay, sau đó lại xem thường nói: “Chiếc Bentley Bentayga này, chỉ xe thôi cũng hết hai triệu rồi, lỡ trầy một chút cũng phải đến hơn trăm nghìn đấy, em thấy điều kiện như bọn họ, có thể đền nổi sao?”
Hai triệu?
Nghe thấy lời của Chu Bân, Tô Uyển cũng giật mình.
Tuy cô thích chiếc Bentley Bentayga này, cũng biết giá nó rất mắc, nhưng không ngờ, lại mắc đến vậy!
Cô có chút lo lắng, mắt Sở Bắc không nhìn thấy, anh kéo Lạc Tuyết đi qua, nhỡ đâu…
Cô ấy đang định lên tiếng nhắc nhở, thì lúc này, giọng nói của Chu Bân lại vang lên.
“Hừ, Tiểu Uyển, em xem cái tên kia, người không biết còn tưởng chiếc Bentley Bentayga này của anh ta nữa, đáng tiếc, anh ta cũng chỉ có thể ra vẻ mà thôi”.
Chu Cầm tỏ vẻ coi khinh nói.
Nghe thấy lời của Chu Cầm, ánh mắt Tô UYển đột nhiên lóe sáng.
“Nếu, chiếc xe này thật sự là của bọn họ thì sao?”
Không hiểu ma xui quỷ khiến cô lại nói ra một câu như vậy.
“Sao có thể?”
Chu Bân nghe vậy, lập tức lắc đầu, vẻ mặt xem thường nói: “Nếu chiếc Bentley Bentayga này là của anh ta, anh trồng cây chuối ăn cơm!”
Lời của Chu Bân, Tô Uyển cũng không nghe vào nữa, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Cô ấy muốn xem xem, chiếc xe này, rốt cuộc có phải là của bọn họ không.
Thấy Sở Bắc không nói gì, Lạc Tuyết cũng có chút sốt ruột.
Bạn thân Tô Uyển của cô còn ở phía sau nhìn kìa, còn có tên Chu Bân đáng ghét kia nữa.
Cô có chút lo lắng, Sở Bắc làm như vậy, lát nữa kết cục bọn họ sẽ ra sao?
“Ai, cười nhạo thì cứ cười nhạo thôi, lúc trước cũng chẳng phải chưa gặp bao giờ”.
Cuối cùng, Lạc Tuyết chỉ có thể tự an ủi trong lòng như vậy.
Ngay lúc này, Sở Bắc kéo cô đứng lại, mà chiếc Bentley Bentayga kia đúng lúc cũng dừng lại trước mặt bọn họ.
Lạc Tuyết có chút nghi hoặc, cô không biết, chiếc xe này tại sao lại dừng ở đây.
Ngay khi cô cảm thấy rất nghi ngờ, thì chiếc Bentley mở cửa ra, một cô gái từ trên xe đi xuống, chính là Tống Y Nhiên.
“Cậu Sở, tôi đến giao xe”.
Sau khi xuống xe, Tống Y Nhiên nhìn thấy Sở Bắc, vội vàng đi đến trước mặt Sở Bắc, vẻ mặt kính cẩn đưa chìa khóa cho anh.
Sở Bắc gật đầu, nhận lấy chìa khóa, cười nhạt một tiếng: “Vất vả rồi”.