Thôi Hạo nghe xong thì càng điên tiết hơn, hắn ta lập tức xông tới rồi đạp cho tên đó một phát.
“Thằng vô dụng này! Cao thủ cái đếch gì? Tao thấy là lũ chúng mày vô tích sự thì có!”
Thôi Hạo tức tối mắng nhiếc rồi lạnh giọng nói: “Rặt một lũ bất tài, sau hôm nay thì biến hết đi cho khuất mắt tao, nhà họ Thôi tao không nuôi lũ chúng mày nữa”.
Đám kia lập tức tái mặt khi nghe Thôi Hạo nói vậy.
Bọn họ làm vệ sĩ cho nhà họ Thôi cũng ít khi gặp nguy hiểm, hơn nữa đãi ngộ còn rất khá.
Nếu giờ mất việc thì họ khó mà tìm được một công việc ưng ý như thế này.
Nghĩ vậy, cả đám vội vàng van xin Thôi Hạo.
Song, hắn ta không hề cảm động chút nào.
Ngô Lương đứng cạnh đó thấy thế thì xuýt xoa.
Trước kia, ông ta nghe nói Thôi Hạo là người máu lạnh vô tình.
Vốn ông ta còn nghĩ không đến mức đó, nhưng giờ nhìn thấy cảnh này thì ông ta tin rồi.
Thôi Hạo chẳng những máu lạnh, mà các hành vi của hắn ta còn độc ác.
Thôi Hạo mặc kệ đám vệ sĩ rồi lạnh mặt nhìn sang Sở Bắc.
“Tao phải công nhận là mày cũng có chút thực lực, nhưng mày tưởng nhà họ Thôi tao chỉ có thế này thôi ư?”
Nghe xong, Sở Bắc bình thản mỉm cười.
“Nhà họ Thôi con cỏn của cậu không là gì với tôi đâu”.
Thôi Hạo giật khoé miệng, hắn ta không ngờ Sở Bắc lại ngông nghênh đến vậy.
“Thằng kia! Có giỏi thì mày cứ chờ đấy, hôm nay tao sẽ cho mày biết thực lực thật sự của nhà họ Thôi tao”.
Sở Bắc nhướn mày rồi bật cười.
“Thế tôi sẽ mỏi mắt trông chờ, mong là cậu sẽ không làm tôi thất vọng”.
Thôi Hạo hừ lạnh một tiếng, thấy đấu võ mồm với Sở Bắc không ăn thua, hắn ta quả quyết lấy điện thoại ra rồi gọi người tới.
Sở Bắc không ngăn cản, mà tiếp tục bình thản dùng bữa, anh không hề lo lắng chút nào.
Thôi Hạo thấy thế thì nhăn mặt, không ngừng lẩm bẩm chửi rủa anh.
Một lát sau, Thôi Hạo đã gọi điện xong rồi cười lạnh nhìn Sở Bắc.
“Thằng kia, cứ chờ đấy, mày không ngông nghênh được lâu nữa đâu”.
Sở Bắc vẫn mặc kệ Thôi Hạo, sau đó bình tĩnh nói với Ngô Lương: “Nào, ngồi xuống ăn tiếp đi, còn bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, bỏ thì uổng lắm”.
Nghe vậy, Ngô Lương giật khoé miệng rồi thầm cười khổ.
Với tình hình lúc này thì chắc chỉ có Sở Bắc nuốt trôi được thôi, có Thôi Hạo ở đây nên Ngô Lương chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa.
Cuối cùng đã có một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra trong phòng, Ngô Lương và Thôi Hạo đứng hai bên nhìn Sở Bắc ăn uống với biểu cảm khác nhau.
Cứ thế gần mười phút sau, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên đã phá tan cảnh tượng quái gở ấy.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Thôi Hạo mừng quýnh vì tưởng người mình gọi đã tới nên nhanh chóng ra mở cửa.
Nhưng khi hắn ta mở cửa ra và nhìn thấy người tới thì chợt sầm mặt lại.
“Long Tam, anh đến thật à?”
Thấy Long Tam đến, Thôi Hạo nghiến răng hỏi.