Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người nói chính là Sở Bắc bị mọi người bỏ qua nãy giờ  

 

Ánh mắt Thôi Viễn Sơn thay đổi, nhìn sang Sở Bắc.  

 

Vừa nãy khi ông ta vừa mới đi vào, thật ra đã chú ý đến Sở Bắc rồi.  

 

Chỉ là sau khi ông ta phát hiện Sở Bắc chỉ là một người mù thì trong lòng lập tức không buồn quan tâm đến anh nữa.  

 

Thậm chí, ông ta đã tự động bỏ qua sự tồn tại của Sở Bắc.  

 

Lúc này nghe thấy Sở Bắc lên tiếng, cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại.  

 

Sở dĩ Long Tảm dám đối chọi với bản thân ông ta, không nể mặt nhà họ Thôi, chính là vì tên mù trước mắt này.  

 

Chỉ là ông ta có chút nghi hoặc, Long Tam cũng xem như là một nhân vật lớn, nhưng sao anh ta lại kính cẩn với một tên mù như vậy?  

 

Nghĩ đến lời lúc nãy Sở Bắc nói, ông tư hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khi nhìn sang Sở Bắc lập tức lạnh lùng hơn.  

 

“Cậu là ai? Mà lại dám ở trước mặt già đây nói như vậy!”  

 

Thôi Viễn Sơn lạnh giọng hỏi.  

 

Sở Bắc cười lạnh, cũng không trả lời Thôi Viễn Sơn, mà nhìn mấy tên vệ sĩ.  

 

“Bản lĩnh của các người cũng chẳng dễ gì mà có được, tôi dám bảo đảm, nếu hôm nay dám ra tay thì nửa đời sau, các người chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày, tôi không phải đang hù dọa đâu!”  

 

Sở Bắc nói xong, đột nhiên luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ trấn áp mười mấy tên bảo vệ kia.  

 

Mười mấy tên bảo vệ vốn dĩ mang vẻ mặt kiêu căng, cả người đầy sát khí đột nhiên cảm nhận được khí thế hùng mạnh truyền đến từ trên người Sở Bắc, ai cũng tái mặt, hai chân cũng bắt đầu run cầm cập.  

 

Lời vừa rồi của Sở Bắc và khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người anh đã đánh tan ý chí chiến đấu của bọn họ.  

 

Bởi vì Sở Bắc nói không sai, nếu bọn họ ra tay, Sở Bắc đủ thực lực phế bọn họ!  

 

Chỉ là, bọn họ có thể đến đây cũng là nhận được lệnh của công ty, bọn họ căn bản không dám làm trái.  

 

Thôi Viễn Sơn cũng chú ý đến vẻ mặt mười mấy tên vệ sĩ thoáng chốc đã thay đổi.  

 

Ông ta mắng mỏ Sở Bắc.  

 

“Ranh con, đừng có ở đây hung dữ càn quấy, đắc tội nhà họ Thôi chúng tôi rồi còn dám ngạo mạn như vậy, gan cũng lớn đấy!”  

 

Sở Bắc lắc đầu.  

 

“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, chỉ cần ông quỳ xuống chủ động thừa nhận hành vi sai lầm của mình, tôi có thể cho nhà họ Thôi một cơ hội”.  

 

Cho nhà họ Thôi một cơ hội?  

 

Thôi Viễn Sơn lập tức ngây người, sau đó, ông ta đột nhiên cười lạnh.  

 

“Thằng nhãi kiêu ngạo! Bao nhiêu tuổi rồi, mà dám ở trước mặt lão đây nói năng như vậy, cậu đúng là người đầu tiên đấy!”  

 

Sở Bắc cười nhạt một tiếng, nói: “Vậy sao, ông yên tâm, tôi không chỉ là người đầu tiên, mà chắc chắn cũng là người cuối cùng”.  



Thôi Viễn Sơn cười u ám. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK