“Sếp Lý, ông đến rồi, thật sự là làm cho trường chúng tôi cảm thấy vinh hạnh quá”.
Người trung niên xem Sở Bắc như không khí, nhìn về phía Lý Hải Bắc nhiệt tình giơ tay ra, trong đó còn mang theo vẻ khiêm tốn và cung kính.
“Hiệu trưởng Trương khách sáo rồi, hình như tôi đến không đúng lúc lắm”.
Lý Hải Bắc lạnh nhạt cười, tùy ý bắt tay với ông ta.
“Sếp Lý nói thế là sao? Mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi ông đến nữa thôi”.
“Vị này là cậu chủ nhỏ phải không? Tuổi còn nhỏ thế này mà đã có khí chất cỡ đó, tương lai chắc chắn sẽ là trụ cột của quốc gia, ha ha!”
Hiệu trưởng Trương không biết đã xảy ra chuyện gì, thành thục cười đùa.
Bên cạnh Triệu Hà lại đang bội phục ông ta.
Không hổ là hiệu trưởng, lời nói cũng có văn hóa đến thế.
Nhưng Lý Hải Bắc chỉ lạnh nhạt cười, quay đầu đi như không muốn quan tâm.
Nịnh bợ đến mức đấy mà vẫn thế, hiệu trưởng Trương nhíu mày, lúc này mới nhận ra bầu không khí hơi không đúng lắm.
“Triệu Hà, chuyện gì thế? Chẳng lẽ cậu làm sếp Lý phật lòng?”
Vừa nghe thế Triệu Hà hoảng sợ nói: “Hiệu trưởng Trương, tôi nào dám chứ, là họ…”
Hiệu trưởng Trương nhìn theo ánh mắt của Triệu Hà mới phát hiện ra Sở Bắc và Lạc Tuyết ở cách đó không xa.
“Họ là ai, đến đây làm gì?”
Triệu Hà bước đến giải thích: “Hiệu trưởng Trương, cô bé kia là Lạc Vũ Tâm, còn tên mù đó là bố của cô bé”.
“Lạc Vũ Tâm?”
Hiệu trưởng Trương nhíu mày, dường như nhớ đến điều gì, không cảm xúc xua tay.
“Lạc Vũ Tâm, trò xin nghỉ học một tháng là đã vi phạm quy tắc của nhà trường, trò đã bị đuổi, nhanh chóng đi khỏi đây đi”.
Hiệu trưởng Trương không kiên nhẫn xua tay, đến khi nhìn sang Lý Hải Bắc thì lại đổi sang một bộ mặt khác.
“Sếp Lý, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, con trai ông có thể nhập học bất kỳ lúc nào, đừng để ý đến đám người quê mùa này”.