Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm!”  

 

Sở Bắc hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Vương Khôn.  

 

“Tôi tìm ông chỉ để hỏi một chuyện thôi!”  

 

“Chuyện gì?”  

 

Trán Vương Khôn đã rịn mồ hôi, ông ta vô thức hỏi.  

 

“Năm năm trước, vào ngày mười bốn tháng tám, ông đã làm gì ở toà nhà lớn La Hàng của Tân Hải?”  

 

Sở Bắc cầm cây gậy trúc rồi nói rành mạch từng chữ.  

 

Nghe thấy thế, ban đầu Vương Khôn ngẩn ra, sau đó thì đứng bật dậy.  

 

Ông ta gần như đã phát điên.  

 

“Trương Ha, Trương Hạ đâu? Đánh chết nó cho tôi, ngay bây giờ, nhanh…”  

 

Vương Khôn đột nhiên gào lớn lên như vậy khiến mọi người ở đây đều giật bắn mình.  

 

Không ai hiểu tại sao Vương Khôn lại phản ứng một cái thái quá như vậy.  

 

“Chú Khôn, tôi…”  

 

Trương Hạ có vẻ đắn đo, nhất thời không biết phải làm sao.  

 

“Tôi bảo cậu đánh chết nó cơ mà, không nghe thấy sao?”  

 

Vương Khôn như lên cơn điên, tiếp tục hò hét.  

 

Trương Hạ nuốt nước miếng, vừa quay sang thì đã va vào ánh mắt của Sở Bắc.  

 

Đôi mắt trống rỗng ấy khiến hắn ta lập tức toát mồ hôi lạnh.  

 

“Nếu giờ cậu đi ngay, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra”.  

 

Sở Bắc bình tĩnh lên tiếng, còn tim của Trương Hạ thì đang đập thình thịch như đánh trống.  

 

Hắn ta có cảm giác Sở Bắc có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào.  

 

Vì vậy, hắn ta cắn răng rồi quả quyết quay người rời khỏi phòng.  

 

“Cậu đi đâu thế hả? Quay lại ngay cho tôi, Trương Hạ, thằng khốn này!”  

 

Thấy Trương Hạ bỏ đi, Vương Khôn càng phát điên hơn.  

 

Trông ông ta không còn dáng vẻ chững chạc của một người cao tuổi nữa, mà như một lão già điên.  

 

Đến Long Tam và các lão già khác cũng chưa từng thấy Vương Khôn kích động như thế này bao giờ.  

 

“Im ngay!”  

 

Cộc!  

 

Sở Bắc gõ cây gậy trúc trong tay, một âm thanh vang lên như tiếng chuông chùa.  

 

Một âm thanh thần thánh, uy nghiêm và bất khả xâm phạm!  

 

Vương Khôn vô thức im bặt rồi ngã ngồi xuống sofa.  



Lồng ngực ông ta phập phồng, mất hồn mất vía. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK