Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chương 14: Lạc Vũ Tâm
 
             “Cậu…”  

             Trong nháy mắt, khuôn mặt Chu Minh Hạo phủ kín sương giá.  

             Dương Xuyên này rõ ràng không coi ông ta ra gì.  

             Thời gian suy nghĩ đã qua hai phút.  

             Mà vị kia chỉ cho ông ta năm phút mà thôi.  

             Nếu vượt quá một giây, hậu quả thế nào, ông ta cũng không dám tưởng tượng!  

             “Dương Xuyên, đây là cậu ép tôi!”  

             Giọng điệu Chu Minh Hạo lạnh lẽo, nghiến răng một cái, không thèm đếm xỉa gì nữa.  

             “Vương Đại Quân, điều động người của ông, trong vòng hai phút, dọn sạch con đường này cho tôi!”  

             “Nếu không làm được, lập tức cuốn xéo khỏi bộ Giao thông!”  

             “Hả? Vâng!”  

             Vương Đại Quân lưng hùm vai gấu ở phía sau hơi sửng sốt, vội vàng đáp lời.  

             Lấy điện thoại di động ra rồi bắt đầu gọi người!  

             Chu Minh Hạo quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Dương Xuyên.  

             “Dương Xuyên, cho cậu một cơ hội cuối cùng, tránh đường ra cho tôi!”  

             Đối với thái độ của Chu Minh Hạo, Dương Xuyên chẳng hề sợ hãi, vẫn tỏ ra dửng dưng.  

             “Ồ nha, chủ tịch Chu quả là quan chức quyền cao chức trọng, cậu đây không nhường đấy, xem ông có thể làm gì tôi!”  

             Trong lúc nói chuyện, Dương Xuyên dứt khoát lên trên xe.  

             Maybach vừa vặn ngăn ở giữa đường, ai cũng không đi qua được!  

             Thấy cảnh này, tất cả mọi người lặng im nín thở, một câu cũng không dám nói.  

             Chuyện ngày hôm nay, quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.  

             Vốn dĩ là nghi lễ chào đón vô cùng vui vẻ, không ngờ lại biến thành dáng vẻ như thế này.  

             Chủ tịch thành phố Tân Hải đối đầu với cậu chủ nhà họ Dương, đây chính là quyền lực vững chãi của quan chức.  

             “Mụ nội nó!”  

             Mắt thấy Dương Xuyên chơi xấu, Chu Minh Hạo tức giận nói tục.  

             Thấy thời gian sắp đến, dứt khoát nghiến răng giậm chân!  

             “Vương Đại Quân, tìm xe nâng đến, xúc con xe rởm này đi cho tôi?”  

             Cái gì?  

             Vương Đại Quân lập tức choáng váng.  

             Đây chính là xe của cậu chủ Dương đấy, đắc tội hắn ta, sự phát triển của thành phố Tân Hải lạc hậu ít nhất năm năm.  

             Nhìn thấy Vương Đại Quân ngơ người nhìn mình, Chu Minh Hạo lập tức bùng nổ.  

             “Nghe không hiểu tiếng người à? Bây giờ xúc luôn! Còn một phút, nếu không dọn sạch đường, ông đây xúc cả ông!”  

             “Vâng!”  

             Vương Đại Quân vội vàng đồng ý, ông ta biết, lần này Chu Minh Hạo quyết tâm rồi.  

             Gọi một cú điện thoại, chỉ thoáng chốc xe nâng đã chạy đến.  

             “Chu Minh Hạo, chẳng lẽ ông thật sự không coi nhà họ Dương tôi ra gì? Có bản lĩnh ông xúc thử xem?”  

             Sắc mặt Dương Xuyên u ám.  

             Hắn ta không tin Chu Minh Hạo sẽ thật sự trở mặt với mình.  

             Những người khác cũng đầm đìa mồ hôi lạnh, nếu bây giờ xúc đi, vậy thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.  

             Nhưng Chu Minh Hạo đã không kịp nghĩ những chuyện này nữa, nhìn đồng hồ, mồ hôi trên trán càng thêm dày đặc!  

             “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xúc!”  

             Lựa chọn giữa thần tướng trấn quốc Sở Bắc và con cháu nhà họ Dương...  

             Đối với ông ta thì không hề khó khăn!  

             “Xúc!”  

             Vương Đại Quân vung tay lên.  

             Ầm ầm!  

             Xe nâng lập tức khởi động, xúc chiếc Maybach lên!  

             “Mẹ nó, ông dám xúc thật!”  

             Dương Xuyên giật nảy mình, vội vàng chật vật né sang một bên.  

             Chỉ có thể trơ mắt nhìn Maybach mới tinh bị ném sang bên đường, biến thành một đống sắt vụn.  

             Sắc mặt Dương Xuyên lúc đỏ lúc xanh, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.  

             “Cậu chủ Dương, chúng ta làm sao bây giờ?”  

             Bên cạnh, một vệ sĩ nhỏ giọng trưng cầu ý kiến.  

             “Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ? Chu Minh Hạo, lần này coi như ông lợi hại, ông đây nhớ kỹ!”  

             Dương Xuyên tức giận nói.  

             Phép vua thua lệ làng, đây là đạo lý từ xưa đến nay!  

             Mặc dù thế lực của nhà họ Dương lớn, nhưng dù nói thế nào thì Chu Minh Hạo cũng là chủ tịch thành phố Tân Hải, há có thể cho hắn ta tùy ý gây khó dễ?  

             Giờ phút này cho dù bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể nuốt lại vào bụng.  

             Mà cũng chính lúc này, trên đường phố phía xa xa, một chiếc taxi phóng nhanh đến.  

             Trên con đường bốn làn rộng lớn, vô cùng nổi bật.  

             Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người không khỏi trở nên kỳ lạ.  

             Chủ tịch Chu gióng trống khua chiêng như vậy, thậm chí không tiếc đắc tội nhà họ Dương.  

             Chẳng lẽ chính là vì chiếc taxi này?  

             “Xong rồi xong rồi, ngay cả cảnh sát giao thông cũng hành động, xe này của tôi xong rồi!”  

             Trong xe taxi, nhìn cảnh sát giao thông đứng đầy phía xa, tài xế khóc không ra nước mắt.  

             Nếu không phải sau lưng có Sở Bắc nhìn chằm chằm như hổ đói, chắc chắn ông ta sẽ quay đầu bỏ chạy.  

             Ngay cả Lạc Tuyết, sắc mặc cũng vẫn khó coi.  

             Trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.  

             Nghĩ đến con gái không rõ sống chết trong bệnh viện, tâm tư rối bời.  

             Chỉ có Sở Bắc vẫn bất động như núi.  

             Mắt thấy xe càng ngày càng đến gần, tài xế cũng chỉ có thể cắn răng, kiên trì lái về phía trước.  

             Vốn cho rằng sẽ bị ngăn lại, giữ xe, phạt tiền, thậm chí thu hồi và tiêu hủy bằng lái xe!  

             Không ngờ, những cảnh sát giao thông đó không chỉ không ngăn cản, trái lại còn đồng loạt ngay ngắn cúi chào.  

             Nhìn thấy bọn họ đến rồi lại đi xa!  

             “Mẹ nó, chuyện gì thế này?”  

             Tài xế cũng choáng váng, đầu óc mơ hồ!  

             “Lo lái xe đi!”  

             Vẫn là nhờ Sở Bắc nhắc nhở, ông ta mới lấy lại tinh thần.  

             Phía trước, ba chiếc xe cảnh sát huýt còi báo động mở đường.  

             Trong kính chiếu hậu, bảy tám chiếc xe cảnh sát lái theo phía sau.  

             Chia ra hai bên, hộ tống dọc đường!  

             Cảnh tượng thế này, tài xế cảm thấy mình không phải đang lái taxi, mà là đang lái tàu sân bay.  

             Lái taxi mấy chục năm, chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này.  

             Ngay cả Lạc Tuyết cũng há to miệng, trên mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.  

             Trong lòng lại dấy lên hi vọng.  

             Nhìn thấy xe taxi gào thét lướt qua, Chu Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám lau mồ hôi lạnh.  

             May mà vẫn kịp.  

             Còn Dương Xuyên ở bên cạnh, khuôn mặt gần như có thể chảy ra nước.  

             Lão già Chu Minh Hạo này, xúc xe của mình để nhường đường cho một chiếc taxi rởm?  

             Đối với hắn ta, đây là sỉ nhục trần trụi.  

             “Đi điều tra xem người trong taxi là ai! Trong vòng một tiếng, tôi muốn có toàn bộ tư liệu!”  

             Dương Xuyên nghiến chặt hàm răng nói ra một câu.  

             “Vâng, cậu chủ Dương!”  

             Thuộc hạ không dám chậm trễ, vội vàng đi làm.  

             Két…  

             Có xe cảnh sát hộ tống dọc đường, lộ trình vốn là nửa tiếng, bây giờ chỉ cần mười phút!  

             Xe dừng lại, Lạc Tuyết vội vàng xuống xe, vô cùng lo lắng chạy vào trong bệnh viện.  

             “Thưa anh, anh không phải là con trai của quan lớn nào hay cậu chủ của gia tộc lớn nào đấy chứ? Cảnh tượng hoành tráng này, hôm nay tôi coi như được mở mang tầm mắt!”  

             Trên đường đi, tài xế khó nén được kích động.  

             Giờ phút này lại tỏ ra hóng hớt, muốn thăm dò vài câu.  

             Nhưng vừa quay đầu, nào còn thấy bóng hình Sở Bắc đâu?  

             Chỉ có một tờ tiền trăm tệ lẳng lặng nằm ở chỗ ngồi đằng sau!  

             …  

             Bệnh viện thành phố, khu nội trú tầng năm.  

             Vừa ra khỏi thang máy, Lạc Tuyết chạy thẳng vào phòng bệnh trong góc cuối.  

             Sở Bắc theo sát phía sau.  

             Nhưng đường đường là thần tướng trấn quốc, sau khi kích động, vậy mà bây giờ trên mặt còn mang theo căng thẳng.  

             Bốn năm rồi.  

             Sắp gặp mặt con gái của mình, cho dù là Sở Bắc cũng khó mà nén nổi kích động trong lòng.  

             Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trên giường có một bóng hình nho nhỏ đang ngoan ngoan nằm.  

             Buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt hệt như anh đào, long lanh ánh nước.  

             Cái mũi nhỏ nhắn khẽ vểnh lên, trắng trẻo xinh xắn, vô cùng đáng yêu.  

             Chỉ là, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện ra vẻ bệnh tật không được tự nhiên.  

             Nhìn thấy Lạc Tuyết, cô bé nở nụ cười rực rỡ, lộ ra hai chiếc răng khểnh.  

             “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, cả ngày ở trong này chán lắm, chúng ta có thể về nhà chưa ạ?”  

             “Tâm Nhi ngoan!”  

             Nhìn thấy con gái Lạc Vũ Tâm không sao, cuối cùng tảng đá trong lòng Lạc Tuyết cũng rơi xuống.  

             “Bây giờ vẫn chưa được, Tâm Nhi phải nghe lời bác sĩ nha!”  

             “Vâng, Tâm Nhi nhất định sẽ nghe lời!”  

             Mà giọng nói non nớt lại khiến cho Sở Bắc dừng bước, ngẩn người ngay tại chỗ.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK