Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Phượng nghe Hàn Binh nhận xét về Lạc Tuyết, trong lòng vốn dĩ đã bất mãn.  

 

Giờ thấy Hàn Binh còn muốn bắt tay với Lạc Tuyết , hơn nữa ánh mắt còn hừng hực lửa không một chút che đậy thì cô ta liền nổi đóa lên.  

 

“Hàn Binh, tôi vẫn còn đứng đây này, anh còn dám nhìn cô ta như thế nữa thì tôi chọt mù mắt anh đấy”.  

 

Hàn Binh nghe Lục Phượng nói thì giật mình.  

 

Gã định thần lại rồi vội cười giả lả với Lục Phượng.  

 

“Bà xã, em đừng giận, chẳng phải vì cô ta là bạn học của em nên anh muốn cho em được nở mày nở mặt sao?”  

 

Lục Phượng hứ một tiếng lạnh lùng.  

 

“Hứ, tốt nhất là anh có suy nghĩ đó, nếu anh dám lừa tôi thì nhất định tôi sẽ không cho anh được yên thân đâu”.  

 

Hàn Binh chỉ đành gật đầu, cười nịnh, nhưng ánh mắt của gã thì vẫn không kìm được mà nhìn về phía Lạc Tuyết.  

 

Lục Phượng thấy vậy thì càng tức giận hơn.  

 

“Anh còn nhìn à?”  

 

Hàn Binh nghe giọng Lục Phượng như sắp phát điên thì liền xuống nước, dừng lại và không dám nhìn Lạc Tuyết thêm nữa.  

 

“Bà xã, em nói oan cho anh rồi, trong mắt anh chỉ có em thôi, em mới là nữ thần của anh, sao anh có thể nhìn người phụ nữ khác chứ”.  

 

Hàn Binh vội dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Lục Phượng.  

 

Lục Phượng nghe gã nói vậy thì vẻ mặt đã dịu đi rất nhiều.  

 

Tiếp ngay đó, cô ta nhìn Lạc Tuyết với vẻ kiêu ngạo, hỏi: “Lạc Tuyết, hiện cô đang làm việc ở đâu?”  

 

Lạc Tuyết vốn không muốn trả lời Lục Phượng nhưng cô biết với tính cách của Lục Phượng, nếu cô không nói thì nhất định đối phương sẽ không chịu dừng.  

 

Cô nghĩ đến đây thì hít một hơi thật dài rồi lạnh lùng đáp: “Tôi mở một cửa hàng đồ chơi, sắp sửa khai trương rồi”.  

 

“Cửa hàng đồ chơi hả?”  

 

Lục Phượng nghe Lạc Tuyết nói thì cố tình thốt lên kinh ngạc.  

 

“Lạc Tuyết. nhớ lại ngày xưa, lúc còn đi học thì cô cũng là nữ thần quốc dân, hơn nữa thành tích học tập lại rất tốt, sao bây giờ chỉ mở được một cửa hàng đồ chơi thế kia?”  

 

Giọng Lục Phượng đầy vẻ chế nhạo và xem thường Lạc Tuyết.  

 

Lạc Tuyết không đồng tình, thản nhiên đáp: “Mở cửa hàng đồ chơi là ước mơ từ nhỏ của tôi, bây giờ tôi thực hiện ước mơ của mình thì không có gì là không tốt cả”.  

 

Lục Phượng nghe vậy thì liền cười phì.  

 

“Ước mơ sao? Tôi thấy chắc là cô không có tiền đi làm mấy thứ khác thôi đúng không? Một cửa hàng đồ chơi bé tẹo thì có thể có tương lai gì?”  

 

Lạc Tuyết im lặng, không giải thích thêm.  

 

Vì cô biết cô và người như Lục Phượng vốn dĩ không đi chung đường.  

 

Lục Phượng thấy Lạc Tuyết không nói gì thì ánh mắt thoáng vẻ khó chịu.  

 

“Lạc Tuyết, nhà tôi làm ăn rất lớn, bố tôi còn mở công ty cho Hàn Binh nữa. Nghĩ tình cô là bạn học cũ, chỉ cần cô mở lời xin tôi thì tôi sẽ giúp đỡ cô”.  

 

Lạc Tuyết nghe Lục Phượng nói thì liền hiểu ra tại sao lúc nãy Hàn Binh lại sợ Lục Phượng đến vậy.  

 

Thì ra Hàn Binh là một tên bám váy vợ.  

 

“Không cần đâu, mặc dù tôi làm ăn không tốt bằng cô nhưng cũng chưa đến nỗi phải vẫy đuôi xin xỏ cô”.  

 

Lục Phượng sượng mặt ra, hứ một tiếng lạnh lùng.  

 

“Hứ, chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh thôi, ra vẻ thanh cao gì chứ? Tôi nói thật cho cô biết, người không biết thức thời như cô thì cả đời cũng chỉ mãi ở tầng lớp dưới của xã hội thôi, đừng mong có tương lai”.  



Lạc Tuyết nghe vậy thì sắc mặt liền trở nên khó coi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang