Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Uyển cũng biến sắc mặt rồi tỏ vẻ hối hận.  

 

“Lẽ ra tớ không nên cho anh ta đi cùng bọn mình, ăn có bữa cơm thôi mà bao chuyện, đúng là hết nói nổi!”  

 

Lạc Tuyết an ủi Tô Uyển: “Thôi chúng ta cứ chờ thêm một lát nữa, chắc anh ta cũng sắp quay lại rồi”.  

 

Tô Uyển gật đầu rồi ngồi im, tâm trạng lúc này của cô ấy đang tan chậm.  

 

Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng Chu Bân vẫn chưa quay lại, Tô Uyển và Lạc Tuyết càng có vẻ sốt ruột hơn.  

 

Tô Uyển nôn nóng nói: “Sao mãi không về nhỉ, không lẽ có chuyện thật rồi?”  

 

Lạc Tuyết do dự một lát rồi nói: “Hay chúng mình đi coi sao nhớ?”  

 

Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, nhưng người bước vào không phải Chu Bân, mà là cậu nhân viên ban nãy.  

 

Lúc này, cậu ấy cũng đang có vẻ sốt sắng.  

 

Vừa chạy vào, cậu ấy đã hô ầm lên: “Không xong rồi, có chuyện rồi!”  

 

Có chuyện rồi?  

 

Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết đều biến sắc mặt.  

 

Điều họ lo lắng nhất đã xảy ra.  

 

Chỉ có Sở Bắc là vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.  

 

Dù nghe thấy cậu nhân viên thông báo vậy, nhưng anh cũng chẳng biến sắc mặt.  

 

Tô Uyển cuống lên hỏi cậu nhân viên: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Chu Bân đâu? Sao anh ta không quay lại?”  

 

Cậu nhân viên hít sâu một hơi rồi căng thẳng đáp: “Cậu Chu đã đắc tội với khách quý, bây giờ đang quỳ bên phòng ấy, mọi người mau sang xem thế nào đi, nếu chậm trễ thì khéo có án mạng mất”.  

 

Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết đều có vẻ bực bội.  

 

Tô Uyển nhăn mặt nói: “Tất cả là tại anh ta, tớ cản không cho đi rồi mà không nghe, giờ gây ra hoạ lớn rồi thì tự chịu trách nhiệm đi!”  

 

Tuy nói là vậy, nhưng trong mắt Tô Uyển vẫn hiện lên vẻ lo lắng.  

 

Dù cô ấy có ghét Chu Bân đến mấy thì hai người cũng quen biết nhau, cô không thể trơ mắt nhìn anh ta gặp chuyện được.  

 

Lạc Tuyết cũng không biết phải làm sao, đành quay sang nhìn Sở Bắc.  

 

“Sở Bắc, anh nói xem giờ phải làm sao?”  

 

Sở Bắc mỉm cười rồi nói: “Yên tâm, không sao đâu, ai bảo anh ta vênh váo quá làm chi, nếm chút mùi khổ cực cho yên phận”.  

 

Nghe Sở Bắc nói vậy, Lạc Tuyết sững người, không biết phải nói gì tiếp.  

 

Tô Uyển cũng đồng ý với Sở Bắc: “Anh Sở nói đúng đấy, phải cho anh ta một bài học nhớ đời, không thì anh ta không chừa được đâu”.  



Cậu nhân viên ở bên cạnh thì có vẻ lúng túng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK