Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Bồi thường?”  

 

Thanh niên áo đỏ cười lớn một hồi, vẻ mặt hắn ta cười nhạo nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt tươi cười mang theo vẻ lỗ mãng.  

 

“Muốn bồi thường đúng không? Được thôi! Đến khách sạn với anh đây, anh đây sẽ bồi thường hậu hĩnh cho!”  

 

Nói đến đây, hắn ta chỉ vào mấy tên côn đồ đi cùng mình, hung hăng cười một tiếng.  

 

“Còn có mấy cậu anh em của tao, bọn họ sẽ bồi thường cho ra trò!”  

 

Thanh niên áo đỏ vừa dứt lời, mấy tên côn đồ phía trước cũng đều cười nham hiểm.  

 

“Đại ca nói không sai, chỉ cần cô đi khách sạn với chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô ra trò!”  

 

“Chậc chậc, anh đây không đợi kịp nữa rồi!”  

 

“Nếu cô có gan thì cứ đi theo chúng tôi đi!”  

 

Nghe thấy những lời dơ bẩn của thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ kia, vẻ mặt Lạc Tuyết trở nên trắng nhợt, tức đến run người.  

 

“Các anh, các anh thật quá đáng!”  

 

Lạc Tuyết chỉ vào mấy người bên thanh niên áo đỏ, tức giận nói.  

 

“Quá đáng?”  

 

Nghe thấy lời của Lạc Tuyết, vẻ mặt tươi cười của thanh niên áo đỏ bỗng biến mất, trở nên u ám hơn.  

 

“Mấy anh đây bị cái thứ tạp chủng Dương Ân lừa một trăm mấy chục nghìn tệ, bây giờ cô muốn chúng tôi bồi thường, thật sự nghĩ anh em chúng tôi ăn chay à?”  

 

Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, Lạc Tuyết cắn răng cắn lợi, lớn giọng nói: “Người nợ tiền các anh là Dương Ân, không liên quan gì đến tôi, oan có đầu nợ có chủ, tại sao các anh lại muốn tìm tôi?”  

 

Thanh niên áo đỏ không nói gì, vẻ mặt u ám đi đến trước mặt Dương Ân, một tay kéo Dương Ân lên từ dưới đất.  

 

“Dương Ân, mày đến nói cho cô ta biết, tại sao bọn tao lại đến tìm cô ta?”  

 

Dương Ân run rẩy trong lòng, vẻ mặt đầy sợ hãi.  

 

Dương Ân khổ sở nhìn Lạc Tuyết, cầu xin nói: “Chị Tuyết, xem như em cầu xin chị đi, chị cứ giúp em trả tiền này đi, nếu không trả tiền thì bọn họ sẽ đánh chết em đấy”.  

 

Đối với cầu xin của Dương Ân, Lạc Tuyết lại quay đầu đi, trực tiếp bỏ qua.  

 

Dương Ân thấy vậy thì biết Lạc Tuyết đã quyết tâm không giúp mình rồi, sắc mặt bất giác trở nên trắng nhợt.  

 

Thanh niên áo đỏ ở bên cạnh thấy vậy, vẻ mặt u ám nhìn Dương Ân, cười lạnh một tiếng.  

 

“Dương Ân, xem ra người ta không muốn giúp anh trả tiền, anh nói chuyện này nên làm thế nào đây?”  

 

Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, vẻ mặt Dương Ân lập tức trở nên trắng bệch.  

 

Cậu ta cắn răng, lại quỳ gối với Lạc Tuyết.  

 

“Chị Tuyết, chị cứ giúp em một lần cuối đi, em cam đoan, đây chính là lần cuối cùng, sau này em chắc chắn sẽ không làm phiền đến chị, cầu xin chị!”  



Lạc Tuyết ngây người. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK