Chương 17: Ngoắc tay!
Lạc Tuyết siết chặt nắm tay, giọng nói run rẩy nhưng rất kiên định.
Bệnh của con gái đã kéo dài cả ba năm ròng rồi.
Ba năm nay, Lạc Tuyết đã sớm lao lực mệt mỏi.
Mà mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ con gái đau đớn phát bệnh thì cô lại lòng đau như cắt.
Mà lần này, cô không muốn kéo dài thêm nữa.
Chỉ cần Lưu Minh thật sự có thể trị dứt bệnh cho con gái, năm trăm nghìn này viện phí này, dù có bán máu bán thận, cô cũng phải góp đủ!
Đây là sự kiên cường cuối cùng của cô!
“Tiểu Tuyết, cô vẫn không hiểu ý của tớ!”
Nhìn ánh mắt sáng rực của Lạc Tuyết, Lưu Minh có chút chột dạ cúi thấp đầu.
Nhưng miệng thì vẫn như cũ không chịu thua.
“Bệnh của Tâm Nhi rất phức tạp, cho dù phẫu thuật cũng không thể một lần chữa hết!”
Sao?
Lạc Tuyết nhíu mày, nói như vậy, Lưu Minh này vẫn luôn lừa cô sao?
“Nói đến cùng, ngay cả nguyên nhân bệnh của Tâm Nhi là gì, anh cũng không rõ phải không!”
Sở Bắc chống gậy, chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Tuyết.
“Hai năm nay, anh vẫn không làm gì được bệnh của Tâm Nhi, nhưng vẫn luôn giấu giếm, vẫn thực hiện điều trị bất chấp hậu quả sao!”
“Anh, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Vẻ mặt Sở Bắc thản nhiên, từng câu từng chữ như đánh mạnh vào tim Lưu Minh.
Bình bịch!
Vẻ mặt Lưu Minh thay đổi, lùi về sau vài bước, trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.
Đối mặt với ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc, anh ta có cảm giác bị vực sâu theo dõi.
“Lưu Minh, sự thật là vậy sao?”
Lạc Tuyết run giọng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lưu Minh chằm chằm, tay siết chặt thành đấm chảy rịn đầy mồ hôi.
Trong năm đầu tiên con gái bị bệnh, Lạc Tuyết một thân một mình chịu đựng quá nhiều.
Mãi đến năm thứ hai, khi cô gặp được Lưu Minh thì mới tốt hơn đôi chút.
Lưu Minh là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện thành phố, không chỉ đối xử Tâm Nhi tỉ mỉ từng chút mà dù là về sinh hoạt hay là điều trị bệnh, anh ta đều giúp đỡ Lạc Tuyết rất nhiều.
Trong mắt Lạc Tuyết, anh ta vẫn luôn là hình tượng một người đàn ông tốt.
Cẩn thận, ấm áp, biết quan tâm…
Thậm chí Lạc Tuyết còn cảm thấy, nếu Lưu Minh không chê mình, không ghét bỏ Tâm Nhi thì… nửa phần đời còn lại của mình, họ sống cùng Lưu Minh cũng là một lựa chọn không tệ.
Nhưng bây giờ…
Nếu lời của Sở Bắc là thật, thì tâm cơ của Lưu Minh quá đáng sợ.
Đáng sợ đến mức Lạc Tuyết có cảm giác cả người lạnh run.
“Tiểu Tuyết, tớ…”
Vẻ mặt Lưu Minh lại càng khó coi.
Muốn giải thích, nhưng đối mặt với Sở Bắc thì anh ta lại không thể lên tiếng được.
Bởi vì, Sở Bắc nói là sự thật.
Hai năm nay, vì để tiếp cận Lạc Tuyết, cho dù không tìm ra được nguyên nhân về bệnh của Lạc Vũ Tâm, dù chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế bệnh của cô bé, dù không có cách để chữa dứt hẳn bệnh này, anh ta luôn tìm cách kéo dài, giữ chân Lạc Vũ Tâm ở lại bệnh viện.
Chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể tiếp xúc, tới gần Lạc Tuyết thêm một bước.
Sau đó dần dần chiếm lấy trái tim của cô.
Còn về Lạc Vũ Tâm, chết càng tốt, như vậy thì giữa anh ta và Lạc Tuyết sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào.
Vốn dĩ, kế hoạch của anh ta rất hoàn mỹ.
Tiến hành hai năm, đã sắp kết trái nở hoa.
Nhưng lại không ngờ, tất cả mọi thứ đều bị người đàn ông đáng ghét kia nhìn thấu.
Đối diện với ánh mắt trống rỗng của người đàn ông này, dường như tất cả mọi thứ không thể che giấu được.
Nhìn thấy vẻ mặt anh ta, Lạc Tuyết như hiểu được gì đó.
Gương mặt bỗng trắng nhợt, vô lực nhắm mắt lại.
Một tia hy vọng cuối cùng, cũng mất rồi.
“Sao lại như vậy!”
Cô thì thầm nỉ non, trong đó là sự không cam lòng đồng thời đầy bất lực.
Thấy vậy, Lưu Minh siết chặt nắm tay.
Đôi mắt ửng đỏ, không cam tâm.
“Tiểu Tuyết, cho dù như vậy, nhưng tôi cũng không nói là mình bó tay hết cách, không thể chữa trị cho Tâm Nhi, đúng chứ?”
A?
Lạc Tuyết ngẩng đầu, gương mặt nghi hoặc nhìn anh ta.
Lưu Minh khẽ nhếch miệng, theo bản năng trừng mắt nhìn Sở Bắc!
“Cho dù tôi không chữa được cho Tâm Nhi, thì cũng có người có thể chữa được!”
“Ai? Ở Tân Hải này còn ai có thể chữa được cho Tâm Nhi?”
Nghe thấy lời anh ta, Lạc Tuyết như nhìn thấy chút hy vọng le lói, cô vội hỏi lại.
Lưu Minh không trả lời, chỉ ôm cánh tay chỉ ra ngoài cửa.
Lạc Tuyết khẽ nhíu mày, do dự một lát vẫn đi ra ngoài.
Lưu Minh hừ lạnh, khiêu khích trừng mắt nhìn Sở Bắc, sau đó đi ra theo.
Lúc này, vẻ mặt Sở Bắc không có biểu cảm gì.
Cái gì cũng không nói.
Điện thoại vang lên, lập tức bấm nhận điện thoại.
“Thưa cậu, ông Triệu đã đồng ý sẽ đích thân đến chữa bệnh cho cô chủ nhỏ! Trễ nhất là mười phút nữa sẽ đến!”
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói kính cẩn của Thanh Vũ.
“Rất tốt, cô vất vả quá rồi!”
Sở Bắc khẽ gật đầu, lập tức cúp điện thoại.
Nhìn ra khắp Tân Hải, có thể cứu được Tâm Nhi, duy chỉ có Triệu Hồi Xuân, Ông Triệu được xưng là thiên tài y học Long Quốc.
Năm năm trước, Sở Bắc bị phản bội nên trúng độc.
Mặc dù được Lạc Tuyết cứu, nhưng nếu không có Triệu Hồi Xuân gửi phương thuốc giải độc.
Thì Sở Bắc dù không chết cũng bị liệt nửa người.
Sở Bắc một khi chết thì phương Bắc nhất định sẽ rối loạn, đại quân Nam man sẽ áp sát.
Long Quốc có thể chống chọi được hay không cũng khó nói.
Mặc dù chưa từng gặp Triệu Hồi Xuân lão tiên sinh, nhưng ông ấy không những là ân nhân cứu mạng của Sở Bắc, mà cũng là ân nhân của Long Quốc.
Chỉ là, ông ấy du ngoạn khắp nơi, khó mà tìm được tung tích.
Sở Bắc cũng chỉ là thử thử xem sao.
Nhưng không ngờ, ông ấy lại ở Tân Hải.
Có lẽ cũng là duyên phận.
“Bố!”
Giọng nói yếu ớt của con gái khiến Sở Bắc quay lại hiện thực.
Lúc này, Lạc Vũ Tâm nằm trên giường bệnh, gương mặt nhỏ bé trắng nhợt, vẻ mặt buồn bã.
“Bố, mắt của bố không thấy đường, có phải cũng không nhìn thấy Tâm Nhi không?”
Cô bé yếu ớt hỏi, giọng nghẹn ngào muốn khóc.
“Nếu sau này Tâm Nhi không còn nữa, bố cũng không được thấy dáng vẻ của Tâm Nhi, Tâm Nhi sẽ rất buồn!”
Lúc nói chuyện, nước mắt rơi không ngừng, nhòe cả đôi mắt nhỏ!
Sở Bắc mềm lòng, tim như bị kim đâm.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, chạm vào gương mặt nhỏ của cô bé.
“Tâm Nhi, con thấy những vì sao bao giờ chưa?”
Cô bé gật đầu thật mạnh: “Thấy rồi thấy rồi, Tâm Nhi thích nhất là ngắm sao?”
Sở Bắc cười: “Ngôi sao trên trời chính là mắt của bố! Chỉ cần có sao thì bố có thể ngắm con mà!”
“Thật sao?”
Ánh mắt cô bé sáng rỡ, lấp lánh!
“Bố, bố không được lừa Tâm Nhi đâu! Chúng ta ngoắc tay!”
“Được, ngoắc tay!”
Sở Bắc giơ ngón út ra, móc vào ngón tay đầy đặn hồng hào của con gái.
Trong lòng lại cảm thấy chua xót, cảm xúc ngổn ngang.
Cô bé đáng yêu như vậy, sao bố có thể để con xảy ra chuyện chứ?
…
“Lưu Minh, anh có cách gì, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Trong góc, Lạc Tuyết nhìn bốn bề vắng lặng, mở miệng hỏi.
Lưu Minh nhìn cô, khóe miệng khẽ cười có chút đùa cợt.
“Chữa cho Tâm Nhi ấy, nói ra thì rất đơn giản! Triệu Hồi Xuân, cái tên này hẳn là cô từng nghe rồi chứ?”
“Triệu Hồi Xuân? Cô nói là Triệu Hồi Xuân được xưng là Thánh Thủ Long Quốc sao? Chẳng lẽ ông ấy có thể cứu được Tâm Nhi?”
Lạc Tuyết ngây người, lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nhảy dựng lên.
Cả Long Quốc này, ai không biết danh tiếng ông Triệu Hồi Xuân chứ?
Nhưng sau đó, cô như nghĩ đến gì đó, chán nản thở dài.
“Chỉ là, biết thì có tác dụng gì? Nhân vật lớn như vậy, sao tôi mời nổi chứ? Ôi!”
Thế nhưng, Lưu Minh lại cười tà mị, rất tự tin vỗ ngực.
“Nếu tôi nói, tôi có cách có thể mời được ông ấy thì sao?”