Tô Uyển chán nản nói: “Nhưng dạo này nhà tớ đang bàn chuyện hợp tác với cậu ta, trong lúc bàn bạc thế nào thì lại nhắc đến tớ, thế là bố mẹ hai bên đều thống nhất ghép đôi cho hai đứa. Bố mẹ tớ chưa được tớ đồng ý thì đã hứa với nhà người ta rồi, giờ tớ cũng phải đành chịu”.
Nghe xong, Lạc Tuyết đã hiểu được vấn đề.
“Vương Vĩ là người thế nào thì bọn mình quá rõ rồi, không lẽ cậu định nhắm mắt đưa chân à?”
Lạc Tuyết khó hiểu hỏi.
“Haizz!”
Tô Uyển thở dài thườn thượt: “Mấy năm nay, chuyện làm ăn của nhà tớ trục trặc, tớ cũng biết bố mẹ đang gặp khó khăn. Họ làm vậy cũng vì muốn giúp việc kinh doanh khởi sắc, bố mẹ đã lo lắng cho tớ nhiều rồi, giờ cả hai đã già, tớ không muốn bố mẹ phải buồn rầu nữa nên mới đồng ý”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết chợt trầm mặc.
Nhà ai cũng có chuyện cả, mỗi người đều có một nỗi bất hạnh khác nhau, dù cô đồng cảm với Tô Uyển, nhưng vẫn không biết phải nói gì.
Vì bây giờ, cô còn chưa lo xong thân mình thì sao quan tâm đến người khác được.
“Tiểu Tuyết, thật ra tớ không muốn đi đâu, tớ vẫn nhớ thời đi học cả lớp cô lập hai đứa mình mà. Tớ chỉ có một người bạn thân là cậu nên mới gọi rủ cậu đi, chứ đi một mình thì ngại lắm. Nhưng nếu cậu không muốn thì thôi, tớ đi một mình vậy”.
Dứt lời, Tô Uyển định ngắt máy.
“Khoan đã!”
Lạc Tuyết thoáng do dự rồi cắn răng nói: “Uyển Uyển, để tớ đi đón con với Sở Bắc đã, đưa con bé về nhà xong, tớ sẽ đến chỗ cậu”.
“Thật không Tiểu Tuyết? Cậu đồng ý đi với tớ hả?”
Thấy Lạc Tuyết đồng ý đi với mình, Tô Uyển tỏ rõ vẻ phấn khích và kích động trong giọng nói.
“Thật chứ sao không, dù tớ không muốn đi, nhưng ai bảo cậu là bạn thân nhất của tớ chứ!”
Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Tô Uyển lập tức trở nên ngại ngùng.
“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tớ…”
Song, cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị Lạc Tuyết ngắt lời.
“Thôi, hai đứa mình mà còn cần nói xin lỗi à, làm nói thế là khách sáo lắm đấy!”
Tô Uyển cảm động, sau đó lại kể chuyện nhà cho Lạc Tuyết nghe.
Thoáng cái, một tiếng đã trôi qua, các bạn nhỏ trong trường mẫu giao đang lần lượt đi ra ngoài.
Lạc Tuyết thấy thế thì nói: “Tạm thế nhé Uyển Uyển, trường mẫu giáo tan học rồi, lát bọn mình gặp rồi buôn tiếp”.
Dứt lời, cô định ngắt máy.
“Khoan đã!”
Lúc Lạc Tuyết chuẩn bị ngắt máy thì Tô Uyển chợt nhớ ra điều gì đó rồi gọi với lại.