Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Trạch Thiên thở dài một hơi, thậm chí thấy hơi hối hận vì đã nhúng tay vào chuyện này.

 

“Cậu Ngô, ngày xưa là cậu bảo tôi làm vậy! Nhưng kết quả là bây giờ, nhà họ Dương tôi đang mất hết cả chì lẫn chài rồi!”

 

Nghe thấy thế, cậu Ngô kia chỉ mỉm cười thản nhiên: “Lo gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà, mới có chút chuyện thế mà đã không chịu nổi thì sao làm được việc lớn?”

 

Dương Trạch Thiên chỉ biết cười khổ khi nghe thấy vậy.

 

“Cậu Ngô, tôi chỉ muốn biết người đó là ai!”

 

Dương Xuyên không phải kẻ ngốc!

 

Người đó chẳng những tấn công công ty nhà họ Dương, mà còn đánh Dương Xuyên ra nông nỗi này, thậm chí còn đến tận nơi khiêu chiến.

 

Chứng tỏ người đó không coi nhà họ Dương ra gì hết.

 

Vì sự sống còn của gia tộc, ông ta buộc phải thận trọng.

 

“Ông cứ bình tĩnh đi, nhà họ không còn đường lui nữa đâu”.

 

Cậu Ngô chỉ cười rồi nói một cách hờ hững, khiến Dương Trạch Thiên sa sầm mặt.

 

Đây chính là đầm lầy, chỉ cần bước chân xuống thì không thể ngoi lên được nữa, đương nhiên ông ta biết điều này.

 

Cậu Ngô vẫn thờ ơ đi tới vỗ vai ông ta.

 

“Yên tâm, chúng ta đi chung thuyền rồi, nếu tôi có thể mở bến cảng, đương nhiên sẽ không để tập đoàn Bắc Dã độc quyền đâu”.

 

Dương Trạch Thiên sầm mặt, cau mày mãi không giãn ra được.

 

“Thế cậu định làm thế nào?”

 

Cậu Ngô vẫn mỉm cười với vẻ thản nhiên như cũ.

 

“Phải công nhận là tôi cũng không ngờ người đó lại xuất hiện ở Tân Hải!”

 

“Nhưng như thế cũng hay, tôi sẽ có thể hiểu hơn về người đó”.

 

Nghe vậy, Dương Trạch Thiên càng nhíu chặt hàng lông mày hơn.

 

Đến cậu Ngô còn phải thận trọng như vậy, có lẽ nhà họ Dương đã chọc phải một người không nên đụng tới rồi.

 

Hi vọng, họ chọn đi theo cậu Ngô là sự lựa chọn đúng đắn.

 

 

Sáng sớm ngày hôm sau.

 

Cho con gái đi học xong, Lạc Tuyết nhàn rỗi về nhà.

 

Bình thường, cô đã quen với bận rộn rồi, giờ rảnh rang quá lại thấy hơi lạ.

 

Sở Bắc lại lên ban công phơi nắng, nghe thấy chuông điện thoại kêu, anh mới đứng dậy đi vào phòng.

 

“Đi thôi, anh dẫn em đến nơi này!”

 

“Đi đâu cơ?”, Lạc Tuyết ngẩn ra.

 

Sở Bắc cười nói: “Em muốn thuê mặt bằng để mở cửa hàng đồ chơi trẻ em còn gì? Chúng ta đi xem thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK