Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ông ta nào dám hành động thiếu suy nghĩ?  

 

“Như vậy à, hiểu rồi!”  

 

Dương Xuyên vỗ vỗ bả vai La Vạn Sơn, ánh mắt lóe vẻ đăm chiêu.  

 

“Như vậy đi, ông làm giúp tôi một chuyện, chỉ cần làm xong, cậu đây sẽ giúp ông trút giận, như thế nào?”  

 

“Thật sao?”  

 

La Vạn Sơn vui vẻ: “Cậu chủ Dương cứ nói, dù phải lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng phải làm cho được!”  

 

“Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần tìm người giúp tôi mà thôi!”  

 

Dương Xuyên chắp hai tay ra sau, vừa nói vừa đi vào trong biệt thự.  

 

“Hôm nay trên cao tốc Tân Hải có một chiếc xe taxi, trong xe có một người trẻ tuổi đeo kính râm ngồi, hình như là một người mù!”  

 

“Người mù?”  

 

La Vạn Sơn sững sờ, hôm nay bị Sở Bắc làm nhục như vậy.  

 

Đến mức ông ta cũng sinh lòng nhạy cảm đối với từ người mù này.  

 

“Đúng vậy!”, Dương Xuyên gật đầu, trong mắt chợt lóe hung ác.  

 

“Tôi cho ông hai ngày, tôi muốn toàn bộ tin tức của hắn!”  

 

“Vâng, cậu Dương!”  

 

La Vạn Sơn không chút do dự, lập tức gật đầu.  

 

Điều tra một người mà thôi, việc nhỏ như con thỏ.  

 

Huống hồ, nếu có thể nhờ vào đó trèo lên cành cây cao nhà họ Dương, vậy nhà họ La thật sự phất lên rồi.  

 

“Được rồi, đi vào đã! Cậu đây đói bụng! Về phần lão già Chu Minh Hạo kia, cứ để ông ta từ từ chờ đợi đi!”  

 

Nói xong, Dương Xuyên khẽ cười một tiếng, dẫn đầu đi vào trong nhà lớn nhà họ La.  

 

La Vạn Sơn vội vàng đi theo đằng sau, không quên vẫy vẫy tay với quản gia cách đó không xa.  

 

“Nghe thấy lời cậu chủ Dương vừa nói chưa? Tôi cho ông một ngày, chắc chắn phải tìm được người kia!”  

 

Nhưng mà, khuôn mặt quản gia lộ vẻ sầu khổ.  

 

“Ông chủ, một ngày có hơn mười nghìn xe taxi đi trên cao tốc Tân Hải, tin tức cậu chủ Dương đưa cho quá ít, chuyện này không khác nào mò kim đáy biển!”  

 

“Ông ngu à?”  

 

La Vạn Sơn trừng mắt lườm ông ta: “Sở Bắc kia cũng đeo kính râm, cũng là người mù, ông nói là hắn, vậy chính là hắn rồi!”  

 

Chuyện này…  

 

Quản gia sững sờ, lập tức phản ứng kịp.  

 

Nếu cậu chủ Dương đã hoàn toàn không hay biết gì về người kia, không phải bọn họ nói là người nào thì chính là người đó hay sao?  

 

“Vâng, ông chủ, tôi lập tức đi làm!” Quản gia trả lời rồi vội vàng rời đi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK