Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đi cùng Long Tam còn có năm, sáu thành viên khác của Long Hổ Môn.  

 

Những người này đều trông rất cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.  

 

Long Tam liếc nhìn Thôi Hạo rồi sa sầm mặt.  

 

“Thôi Hạo, cậu dẫn người của mình đến địa bàn của Long Tam tôi làm loạn, có phải cậu không coi Long Hổ Môn ra gì nữa không?”  

 

Giọng nói của Long Tam đầy vẻ giận dữ.  

 

Nếu người bình thường nghe thấy thì kiểu gì cũng sợ tái mặt.  

 

Song, Thôi Hạo thì khác, hắn ta vẫn nhơn nhơn như thường.  

 

“Long Tam, chắc anh cũng biết thực lực của nhà tôi rồi, ai sợ anh chứ tôi thì không đâu. Tại người của anh định đè đầu cưỡi cổ nhà họ Thôi chúng tôi nên đương nhiên tôi phải đến đòi lại công bằng”.  

 

“Cậu Sở, làm cậu kinh hãi rồi!”  

 

Nói rồi, Long Tam và người của Long Hổ Môn đều hành lễ với Sở Bắc.  

 

Thôi Hạo thấy thế thì cau mày.  

 

Lúc này, hắn ta mới nhớ tới lời của Ngô Lương.  

 

Ngô Lương vừa nói Long Tam rất coi trọng Sở Bắc, nhưng khi ấy hắn ta không để tâm cho lắm.  

 

Vì hắn ta nghĩ Long Tam là đại ca của Long Hổ Môn. Dù hắn ta không sợ Long Tam, song vẫn phải công nhận một điều là thế lực của môn phái này rất mạnh.  

 

Hắn ta nghĩ người như Long Tam sẽ không bao giờ phải khúm núm với tên mù này.  

 

Nhưng cảnh tượng hiện giờ khiến hắn ta hoảng hồn.  

 

Thì ra Ngô Lương nói thật.  

 

Lúc này, Thôi Hạo đang thấy vô cùng bất an.  

 

Nhưng ngay sau đó, hắn ta đã kiềm chế cảm xúc ấy rồi cười lạnh nhìn Long Tam với vẻ châm chọc.  

 

“Không ngờ đường đường là đại ca của Long Hổ Môn mà lại phải hành lễ với một thằng mù, đúng là nực cười!”  

 

Nghe thấy thế, người của Long Hổ Môn lập tức nổi giận.  

 

Một người đàn ông đứng sau Long Tam sầm mặt rồi tiến tới định ra tay với Thôi Hạo.  

 

Hắn ta thấy thế thì lập tức hoảng hốt.

 

Dù Thôi Hạo có chỗ dựa nên không sợ, nhưng người hắn ta gọi vẫn chưa đến.  

 

Nếu bây giờ, người của Long Hổ Môn ra tay thì hắn ta không thể đánh trả được.  

 

Nghĩ vậy, hắn ta vội vàng gào lên với Long Tam.  

 

“Long Tam, có giỏi thì các anh hãy chờ người của tôi đến, chúng tôi không sợ Long Hổ Môn đâu”.  

 

Nghe thấy thế, Long Tam giơ tay cản tên đàn em lại.  

 

Sau đó, gã lạnh lùng nhìn Thôi Hạo rồi nói: “Được, nếu cậu dám to mồm như vậy thì để tôi xem, người cậu gọi tới có đủ tư cách để đối đầu với Long Hổ Môn chúng tôi hay không”.  

 

Thôi Hạo nghe xong thì thở phào một hơi, song vẫn thấy hơi hãi hùng.  

 

“Long Tam, anh đừng vội đắc ý, dù Long Hổ Môn của anh rất mạnh, nhưng không phải ai ở cái đất Tân Hải này cũng sợ các anh đâu”.  

 

“Thế à?”  

 

Long Tam gằn giọng nói: “Tôi đây mỏi mắt mong chờ”.  



Tuy ngoại miệng Long Tam nói vậy, nhưng thực chất cũng hơi hoang mang. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK