Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Tôi không đồng ý
 
             "Mau, mau mời vào trong… Không, tôi tự mình đi mời!"  

             Lạc Vinh Quang mặt đỏ bừng đầy hưng phấn, La Vạn Sơn cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đích thân chào hỏi!  

             Ngày hai nhà kết hôn, gia chủ Lý và người đứng đầu thành phố cùng nhau đến. Đây là chuyện khiến họ một bước lên trời.  

             Vừa tới cửa đã thấy Chu Minh Hạo, người đứng đầu thành phố và Lý Hải Đông, gia chủ nhà họ Lý – gia tộc hạng một đi tới.  

             Họ dẫn theo đám đông các lãnh đạo ở Tân Hải, sải bước đi tới.  

             "Ông Lạc, lễ cưới cháu gái mà ông lại không thông báo với chúng tôi, ông thật không phải đó!"  

             Lạc Vinh Quang còn chưa kịp mở miệng, Chu Minh Hạo đã chào ông ta bằng một giọng điệu thân thiện!  

             “Ông Chu chê cười rồi, ông già tôi đâu có tài đức gì chứ!”, Lạc Vinh Quang cúi người, được khen nhưng lại cảm thấy lo lắng!  

             Bình thường, khi Chu Minh Hạo gặp ông ta, có lẽ còn không thèm nhìn lấy một cái.  

             Nhưng bây giờ, dường như ông ta hơi nhiệt tình!  

             Lạc Vinh Quang đầy thể diện, khiến cho người khác nhìn phải ngưỡng mộ!  

             Ngay cả Lý Hải Đông, ánh mắt dường như cũng mang chút ghen tỵ.  

             "Ha ha, ông Lục này, ông Chu vì đến đây chúc mừng mà cậu Dương đến từ tỉnh thành cũng không đi đón tiếp đó! Ông còn không mau mời ông ấy vào trong?”  

             "Phải phải phải!"  

             Bị nhắc nhở, La Vạn Sơn là người đầu tiên phản ứng!  

             "Chu tiên sinh, gia chủ Lý, mời vào trong!"  

             La Vạn Sơn làm một cử chỉ cung kính mời, nhưng nhìn thấy ông ta có mặt ở đây, cho dù là Chu Minh Hạo hay Lý Hải Đông, rõ ràng đều hơi ngạc nhiên!  

             "La Vạn Sơn? Ông làm thế này là..."  

             Khuôn mặt của La Vạn Sơn đỏ bừng, ông ta vội vàng giải thích: "Hôm nay là ngày cưới trọng đại của con trai tôi và cháu gái của ông cụ Lạc. Các vị nể mặt đến đây là niềm vinh hạnh của Vạn Sơn, mời các vị vào trong!"  

             Chuyện này…  

             Nghe ông ta giải thích như vậy, hai người liền ngơ ngác nhìn nhau.   

             Không phải nói là người đó hay sao?  

             Sao bây giờ lại…  

             Tất nhiên, cả hai đều thầm cảm thấy rất khó hiểu, nhưng im lặng không nói ra.  

             Bước vào đại sảnh với một khuôn mặt kỳ lạ, họ ngồi xuống chỗ dưới ánh mắt của tất cả mọi người!  

             "Được rồi, nếu như tất cả khách mời đều đã ở đây, hôn lễ chính thức bắt đầu!"  

             Lúc này Lạc Vinh Quang có thể nói là vô cùng hài lòng, ông cũng ngồi xuống với La Vạn Sơn trong sảnh đường và tuyên bố chính thức bắt đầu lễ cưới!  

             Trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng!  

             Rõ ràng, nếu sự việc hôm nay truyền ra ngoài, nhà họ Lạc nhất định sẽ vùng lên.  

             La Vạn Sơn lại càng ngồi thẳng lưng và nháy mắt với con trai.  

             La Huy hiểu ra và quỳ xuống về phía cao đường!  

             "Tuyết, cúi lạy bố và ông nội đi, sau này em chính là người của nhà họ La rồi!”  

             "Đừng chậm trễ nữa, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó!"  

             La Huy xoa hai tay vào nhau, hắn đã không thể chờ đợi được nữa, nhưng Lạc Tuyết ở bên cạnh hắn lại không hề nhúc nhích.  

             Tất nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cơ thể cô đang hơi run rẩy.  

             Dưới khăn trùm đầu màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã lấm tấm lệ.  

             Một khi cô dập đầu quỳ lạy, tức là sẽ cắt đứt mọi thứ kể từ bây giờ, và đoạn tuyệt với người chồng suốt năm năm chưa hề gặp lại!  

             Một khi cô quỳ lạy, cô sẽ trở thành vật hi sinh của gia tộc và từ đó sẽ mất đi tự do.  

             Ngay cả con gái cũng sẽ bị liên lụy!  

             Cô không cam tâm, thực sự không cam tâm!  

             "Lạc Tuyết, cháu còn chờ gì nữa? Mau khấu đầu đi!"  

             Ánh mắt Lạc Vinh Quang lạnh lùng, giọng điệu của ông ta đã tỏ ra không hài lòng.  

             Nhìn thấy Lạc Tuyết bất động, Lạc Vinh Quang chợt nổi giận.  

             Cứ như biến thành một người khác, ông ta bất ngờ bước tới và đá vào chân Lạc Tuyết.  

             "Quỳ xuống cho ta!"  

             Hai chân Lạc Tuyết bị đá đau, còn không kịp phản ứng lại.  

             Lạc Vinh Quang dùng một tay túm tóc và đẩy mạnh Lạc Tuyết ngã ra đất.  

             "Hôm nay cháu không thể làm càn được, còn không mau khấu đầu, gả vào nhà họ La. Nếu không, cháu sẽ phải gánh chịu hậu quả!”  

             Lạc Vinh Quang thấp giọng đe dọa!  

             Nói xong, ông ta lại ngồi vào ghế chính, coi như không có chuyện gì xảy ra.  

             Nhưng ông ta không nhìn thấy, Châu Minh Hạo, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn ở bên cạnh ông ta đang khẽ cau mày.  

             Còn khách khứa bên dưới cũng ngẩn ra.  

             Ông già nhà họ La này, ngay cả cháu gái ruột mà ông ta cũng đối xử như thế này.  

             Thật đúng là càng già càng độc ác!  

             Về phần Lạc Tuyết, cơn đau ở bàn chân và da đầu khiến cô không nói thành lời.  

             Hai dòng nước mắt chảy dài không tự chủ được.  

             Nỗi tủi nhục trong lòng cô dâng lên đến tột cùng, nhưng cô chỉ biết nghiến răng, âm thầm chịu đựng.  

             Cô chỉ có thể chịu đựng, nếu không!  

             Không chỉ cô bị tổn thương, còn cô con gái bốn tuổi của cô nữa.  

             "Tôi, La Huy, bằng lòng kết hôn với Lạc Tuyết, cả đời này đối xử tốt với cô ấy! Lạc Tuyết, em đồng ý lấy anh chứ?"  

             La Huy ngoài mặt thì thành khẩn, nhưng ánh mắt nhìn Lạc Tuyết đầy hằn học.  

             Đến giờ vẫn còn do dự sao? Hừ, đêm nay cậu chủ tôi chơi cô cho biết mặt!  

             "Lạc Tuyết, còn cháu thì sao?"  

             Lạc Vinh Quang nheo mắt nhìn cháu gái, giọng điệu đe dọa không chút che giấu.  

             "Tôi, tôi…”  

             Tim Lạc Tuyết run lên, nghĩ đến con gái còn đang nằm viện, cô liền nhắm mắt tuyệt vọng, bất lực!  

             "Tôi không đồng ý!"  

             Chỉ bốn chữ, vang vọng khắp sảnh đường!  

             Tuy nhiên, người lên tiếng lại không phải là Lạc Tuyết đang quỳ trên mặt đất.  

             Khán giả im lặng trong giây lát, mọi người đồng loạt quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc!  

             Lộc cộc!  

             Tiếng gậy tre đập xuống đất nghe hơi chát chúa.  

             Ở cửa đại sảnh, đột nhiên xuất hiện một bóng người.  

             Bình tĩnh, lão luyện, đẹp trai!  

             Chỉ là đôi mắt trống rỗng dưới cặp kính râm trông thật lạc lõng!  

             "Sở Bắc? Mày đến đây làm gì?"  

             Nhìn thấy người tới, Lạc Vinh Quang vênh mặt đứng lên, đôi lông mày nhíu chặt!  

             "Đây không phải là nơi mày có thể tới, mau cút đi! Bảo vệ ở đâu? Mau ném nó ra ngoài!"  

             Lạc Vinh Quang xua tay không hài lòng, hôm nay là bước mấu chốt nhất trong kế hoạch của ông ta, tuyệt đối không thể bị hủy hoại.  

             Tuy nhiên, Sở Bắc vẫn bất động.  

             Tiếng cây gậy trúc gõ xuống, từng bước từng bước đi tới trước mặt Lạc Tuyết.  

             Anh đưa tay ra, hơi run rẩy nâng chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của cô lên.  

             "Là, là anh sao?"  

             Lạc Tuyết ngẩng khuôn mặt ướt đầm lên, vừa nhìn thấy Sở Bắc, cô lập tức sững sờ!  

             "Là anh!"  

             Sở Bắc khẽ thở dài, giọng điệu tràn đầy cảm xúc.  

             "Năm năm, anh đã nợ em quá nhiều!"  

             Bốp!  

             Một tiếng tát giòn giã vang lên khắp sảnh đường.  

             Lạc Tuyết nghiến răng, dùng hết sức tát vào mặt Sở Bắc!  

             Cô nhìn chằm chằm vào anh, với sự phẫn uất, tức giận, và vân vân!  

             Năm năm, cái tát này đã đến sau suốt năm năm!  

             Năm năm nay, Lạc Tuyết chưa từng quên mặt Sở Bắc.  

             Cái đêm đó, sự khinh bỉ mà cô đã chịu đựng một mình trong suốt 5 năm, và những vất vả khi nuôi con gái một mình đều do người đàn ông này ban tặng.  

             Cô hận người đàn ông này!  

             Tại sao suốt năm năm anh chưa từng xuất hiện, để cô một mình gánh chịu tất cả chuyện này?  

             Cô thậm chí còn hận chính mình, năm năm trước, tại sao lại lo việc bao đồng cứu anh?  

             Nhưng khi cô đơn và không nơi nương tựa, cô lại mong mỏi có một người đàn ông che chở cho mình biết bao nhiêu.  

             Giống như bây giờ!  

             Nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này là phúc hay là họa đây?  

             Cô không biết, thực sự không biết!  

             "Xin lỗi!"  

             Sở Bắc không nhúc nhích, cứ thế đón nhận cái tát.  

             Đây là những gì anh cần gánh chịu.  

             Anh đã nợ Lạc Tuyết quá nhiều, quá nhiều rồi!  

             "Tuyết à, hãy tin anh, từ giờ trở đi không ai có thể động vào em cũng như con gái chúng ta dù chỉ là một cọng tóc!”  

             Giọng của Sở Bắc nghiêm trang và kiên định.  

             Anh đưa tay vuốt má cô.  

             Dường như đang cảm nhận sự tổn thương và bất bình mà cô phải chịu đựng, lại như đang nhẹ nhàng an ủi cô.  

             Lạc Tuyết run lên, bất giác muốn né tránh.  

             Nhưng khi nghe đến từ “con gái”, nước mắt lại lã chã.  

             Đúng vậy, dù người đàn ông trước mặt có thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng là cha ruột của con gái cô!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK