…
Nơi tụ hội của các anh tài.
Đó là ý nghĩa trong tên gọi của Tụ Hiền Lâu.
Tên này do Long Hổ Môn chọn.
Thật khó tưởng tượng một thế lực xưng bá trong thế giới ngầm ở Tân Hải lại chỉ mới ra đời được năm năm.
Nhưng hiện giờ, họ đã xếp ngang hàng với các gia tộc hàng đầu ở đây rồi.
Mà Tụ Hiền Lâu là một trong các cứ điểm của Long Hổ Môn.
“Thưa cậu, đến nơi rồi ạ!”
Gió đêm mát mẻ, đèn đuốc sáng choang.
Sở Bắc chống gậy trúc, đứng lặng yên trên con phố thương nghiệp.
Thanh Vũ đang đứng phía sau anh.
Phía trước họ chính là Tụ Hiền Lâu có năm tầng.
Toà nhà với lối kiến trúc phục cổ, nguyên liệu chính được sử dụng là gỗ.
Nhưng cách bày trí hoa lệ đã che khuất vẻ mộc mạc vốn có của nơi này.
Bên ngoài vàng ngọc, bên trong đồi truỵ.
Dù đứng cách khá xa, nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cụng ly.
Xa hoa cũng chỉ đến thế là cùng.
“Tụ Hiền Lâu, đúng là náo nhiệt thật!”
“Nhưng người đến đây là hiền tài hay đạo tặc thì vẫn chưa biết được”.
Sở Bắc nhếch miệng cười rồi cất giọng bình thản.
Thanh Vũ ở phía sau bắt đầu giới thiệu.
“Cậu chủ, nghe nói Tụ Hiền Lâu là nơi xa hoa và đắt đỏ nhất Tân Hải”.
“Năm tầng của nơi này được chia theo cấp bậc đón tiếp khách”.
“Tầng một thì cứ có tiền là vào được”.
“Nhưng tầng thứ năm thì khéo đến chủ tịch thành phố cũng đừng mong đặt chân tới”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc bật cười.
“Đã gọi là nơi tụ họp của nhân tài mà còn chia cấp bậc, đúng là vớ vẩn!”
Nói rồi, Sở Bắc cất bước tiến lên phía trước.
“Đi thôi, chúng ta vào đó xem Tụ Hiền Lâu này có gì đặc biệt”.
“Tôi muốn biết trên tầng năm có điều bí mật gì!”
“Nếu tôi mà không lên được thì san bằng nơi này luôn đi”.