Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghe thấy thế, đám kia ngẩn ra rồi dồn hết ánh nhìn về phía phát ra tiếng nói.  

 

Khi họ nhìn thấy Sở Bắc đeo kính râm đang thư thái dùng bữa thì đều đứng hình.  

 

Tiếp đó, họ ngoái lại nhìn Thôi Hạo như muốn chờ lệnh.  

 

Thôi Hạo cũng đang ngẩn ngơ.  

 

Lúc này, hắn ta mới để ý là vẫn còn một người khác nữa ngoài Ngô Lương.  

 

Thấy Sở Bắc đang bình thản dùng bữa, Thôi Hạo sầm xuống.  

 

“Mày là thằng nào?”  

 

Thôi Hạo lạnh giọng hỏi.  

 

Sở Bắc không trả lời hắn ta, mà thờ ơ nói: “Lúc tôi ăn cơm, không thích bị người khác quấy rầy, tôi cho các người một phút để biến mất, làm được thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.  

 

Điên rồi! Đúng là điên rồi!  

 

Nghe Sở Bắc nói vậy, Thôi Hạo lập tức sa sầm mặt.  

 

“Tao không ngờ ở Tân Hải lại có người dám ăn nói ngông nghênh thế với mình đấy. Thằng kia, nói họ tên đi, để tao xem mày là thần thánh phương nào!”  

 

 

 

“Tôi là Sở Bắc, giờ các người có thể biến đi được rồi đấy!”  

 

Ngô Lương vốn đang rơi vào tuyệt vọng, nhưng câu nói này của Sở Bắc đã khiến ông ta mừng như muốn phát điên.  

 

Ngay sau đó, ông ta ngẩng mạnh đầu lên rồi nhìn về phía Thôi Hạo.  

 

“Cậu Thôi, anh Sở đây là khách quý mà tôi mời đến hôm nay, anh ấy là người mà đến anh Long cũng phải kính trọng. Vì vậy, các cậu nên thức thời một chút, mau về đi!”  

 

Nghe thấy thế, Thôi Hạo chợt co rúm người.  

 

Đến Long Tam cũng phải kính trọng ư? Điều này khiến hắn ta thấy hơi ngạc nhiên.  

 

Nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kính râm Sở Bắc đeo trên mắt và cây gậy trúc anh cầm trong tay, Thôi Hạo lập tức nở một nụ cười trào phúng.  

 

“Ngô Lương, ông đừng phí công bịa chuyện nữa, từ khi nào mà Long Tam lại mất giá đến mức tôn kính một thằng mù hả?”  

 

Ngô Lương đứng hình, định lên tiếng phản bác, song không biết phải bắt đầu nói từ đâu.  

 

Thật lòng mà nói thì trong thâm tâm ông ta cũng có mối nghi hoặc giống Thôi Hạo.  

 

Ông ta biết Sở Bắc là một người mù loà.  

 

Nhưng chính vì thế nên ông ta mới thấy lạ, tại sao một người như Long Tam phải khép nép với một người mù chứ?  

 

Tuy nhiên, ông ta chỉ dám nghĩ trong đầu vậy thôi, chứ có cho thêm mười lá gan, cũng không dám nói ra miệng.  

 

Lý do chính khiến ông ta mời Sở Bắc đến để xin lỗi là vì Long Tam.  

 

Chứ nếu không liên quan đến Long Tam thì ông ta sẽ không coi Sở Bắc ra gì hết.  

 

Vì ông ta không thể tưởng tượng được một người mù loà thì có thực lực mạnh đến đâu.  

 

Thấy Ngô Lương không nói gì, Thôi Hạo càng thêm tự tin với suy đoán của mình.  

 

Hắn ta nghĩ Ngô Lương bị ép quá nên mới bịa chuyện.  



Có lẽ tên mù này cũng có chút quyền thế, nhưng tuyệt đối không đến mức khiến Long Tam phải nể sợ như lời Ngô Lương nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK