Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Phong đang nói liền bất ngờ phun nước bọt vừa vặn trúng vào ngôi mộ ở giữa.

 

Chất đờm đặc quánh, như đang tuyên bố dưới ánh nắng mặt trời!”

 

“Cái đéo gì mà nhà họ Lưu không có tư cách. Ông đây muốn xem mày định làm gì tao!”

 

Lưu Phong hai tay chống nạnh, tỏa ra vẻ cao cao tại thượng.

 

Nhưng hắn lại không nhận ra nhiệt độ xung quanh giảm mạnh chỉ trong chốc lát.

 

“Không biết sống chết!”

 

Sở Bắc đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói ra bốn chữ.

 

Chớp mắt một cái, Thanh Vũ di chuyển.

 

Lưu Phong còn chưa kịp phản ứng, cô đá hắn ngã xuống đất.

 

“A... cô, dừng tay! Mẹ nó chúng mày ngây ra đấy làm gì? Không nhìn thấy bổn thiếu gia đang bị đánh à?”

 

Lưu Phong giật mình, vội vàng kêu cứu.

 

Mười mấy tên đàn em đến giờ mới phản ứng lại, từng người cầm cuốc xẻng vây quanh Thanh Vũ.

 

“Cô gái, dù có biết đánh nhau nhưng sao có thể đánh được nhiều người như thế này chứ?”

 

Lưu Phong nghiến răng, vẫn không hề sợ hãi!

 

“Ai có thể hạ được cô ta, cậu đây thưởng cho một trăm nghìn, đợi khi nào ông đây chơi chán rồi thì sẽ thưởng cô gái này cho các người!”

 

Có trọng thưởng là phải có dũng sĩ, càng đừng nói là còn được thưởng cho một mĩ nữ như thế này!

 

Hơn một chục người đàn ông to lớn, mở to mắt, nóng lòng muốn thử.

 

Rầm!

 

Một tiếng rầm vang lên giống như một tiếng sấm!

 

Cây gậy trúc trong tay Sở Bắc nhẹ nhàng đáp xuống đất!

 

Nhưng cả Thiên Linh sơn dường như rung lên.

 

Không nói đến Lưu Phong, mười mấy tên đàn em kia đều đứng yên tại chỗ.

 

Loảng xoảng!

 

Cuốc xẻng trong tay đều vô thức rơi xuống đất.

 

Hai chân run lên, mồ hôi lạnh tuôn rơi nhưng cũng không dám lau.

 

Giây phút đó, họ dường như nghe thấy tiếng sấm nổ bên tai.

 

Khi đó, bọn họ dường như nhìn thấy địa ngục ở trước mặt mình.

 

Chỉ cần Sở Bắc muốn, thì có thể tiễn bọn họ đến địa ngục bất cứ lúc nào.

 

“Xen vào chuyện của người khác cũng không phải là một thói quen tốt đâu!”

 

Sở Bắc vẫn đứng quay lưng với tất cả mọi người.

 

Nhưng bọn họ lại như gặp ảo giác, như thể họ đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.

 

Vài người vô thức lùi lại, họ thấy Sở Bắc không động đậy, liền co giò lên chạy không nói lời nào.

 

Bọn họ cũng không quan tâm đến cả Lưu Phong.

 

“Chúng mày, quay lại cho tao! Hai trăm nghìn, trả tiền luôn, ôi...”

 

Sắc mặt Lưu Phong lập tức tái nhợt, hắn còn muốn tăng giá nhưng Thanh Vũ đã không hề khách khí đá vào chân hắn một cước!

 

Bịch!

 

Lưu Phong lập tức quỳ xuống trước mười một ngôi mộ hoang trước mặt.

 

Cơn đau ở đầu gối khiến hắn không nói nên lời.

“Liếm sạch đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK