Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, Sở Bắc chợt lên tiếng.  

 

“Sao thế? Gia chủ Thôi định cứ thế bỏ đi à?”  

 

Thôi Viễn Sơn hơi biến sắc mặt, ông ta sầm mặt nhìn Sở Bắc rồi hừ lạnh một tiếng.  

 

“Cậu còn muốn gì nữa? Lẽ nào cậu định giữ chúng tôi lại hay sao?”  

 

Sở Bắc hờ hững lắc đầu rồi nói: “Tôi không có một chút hứng thú nào với nhà ông cả, nhưng tôi đã thắng rồi, hình như nhà ông nên thực hiện giao ước đi chứ!”  

 

Giao ước?  

 

Thôi Viễn Sơn biến sắc mặt.  

 

Bây giờ, ông ta mới nhớ ra chuyện đó.  

 

Theo giao ước thì nếu ông ta thua thì sẽ phải rời khỏi Tân Hải.  

 

Ông ta đồng ý điều kiện này của Sở Bắc là vì nghĩ mình sẽ thắng chắc.  

 

Ai ngờ đâu kết quả lại không được như mong muốn.  

 

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không thể thực hiện giao ước này được.  

 

Vì gốc rễ của nhà họ Thôi ở Tân Hải, ông ta không chó phép nhà mình rời khỏi đây.  

 

Bởi một khi đi thì thực lực của họ sẽ bị giảm mạnh, hơn nữa cũng không còn danh tiếng gì nữa, đây là điều mà ông ta không muốn thấy.  

 

Nghĩ vậy, Thôi Viễn Sơn hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu cậu đổi yêu cầu khác thì tôi có thể đồng ý, chứ bắt tôi rời khỏi Tân Hải thì không!”  

 

Thôi Hạo và Thôi Vân cũng nhìn Sở Bắc với vẻ khó chịu hết mức có thể.  

 

Nghe thấy thế, giọng nói của Sở Bắc chợt lạnh hẳn đi.  

 

“Nhà họ thôi định ăn quỵt à?”  

 

Thôi Viễn Sơn giật khoé miệng.  

 

Ông ta là một người đức cao vọng trọng ở Tân Hải nên rất quan trọng danh tiếng.  

 

Nhưng hôm nay, ông ta không thể thực hiện giao kèo được.  

 

 

 

Vì gốc rễ của nhà họ Thôi đều ở Tân Hải nên nếu nhà họ rời khỏi đây chắc chắn sẽ nhận phải một cú đả kích nặng nề.  

 

Thôi Viễn Sơn thoáng do dự rồi nói: “Cậu đổi yêu cầu khác đi thì tôi sẽ thực hiện ngay, nhưng riêng chuyện đó thì tôi không thể đồng ý được, thậm chí cả nhà họ Thôi cũng sẽ không đồng ý”.  

 

Nghe thấy thế, Sở Bắc cười lạnh một tiếng.  

 

“Dám chơi thì phải dám chịu, nếu ông định chơi ăn gian thì đừng trách tôi là ác”.  

 

Dứt lời, Sở Bắc nói với Thanh Phong: “Sau hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Thôi ở Tân Hải nữa”.  

 

Thanh Phong nghiêm mặt rồi gật đầu ngay.  

 

“Vâng thưa anh Sở!”  

 

Thanh Phong gọi Sở Bắc như vậy vì anh từng dặn không được qua phô trương trước mặt người ngoài.  

 

Sở Bắc nói xong thì đứng dậy, sau đó cầm gậy trúc quay người bỏ đi.  



Sở Bắc vừa đi, Thanh Phong đã ngoảnh sang nhìn Thôi Viễn Sơn rồi lạnh giọng nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK