“Mẹ cái bọn này xin lỗi thiếu thành ý thế à?”
Đám bạn của Lưu Phong nghệt mặt ra nhìn nhau.
Lúc này, người thanh niên ăn nói lỗ mãng đầu tiên chợt tát một cái thật mạnh vào mặt mình.
“Anh Sở, tôi sai rồi!”
Những người còn lại ngẩn ra rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại và tát vào mặt mình.
“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi thật rồi, sau này nhất định chúng tôi sẽ làm người tốt, không dám tái phạm nữa, xin anh tha cho chúng tôi lần này”.
Sở Bắc mất kiên nhẫn xua tay.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, biến hết đi!”
Dẫu sao hôm nay, anh cũng đến đây ăn, chứ không phải gây sự nên không muốn so đo với đám này làm gì.
Nghe Sở Bắc nói vậy, Lưu Phong mừng rỡ rồi nói với đám kia: “Còn ngây ra đó nữa à, cảm ơn anh Sở nhanh!”
Hội kia sững người rồi nhanh chóng bảy tỏ lòng mang ơn đội nghĩa với Sở Bắc.
Nghe họ nói vậy, Sở Bắc lại cau mày.
“Ồn ào thế thì còn ra thể thống gì nữa, tôi đến đây để dùng bữa, các người có định cho tôi ăn hay không đây?”
Lưu Phong nghe thế thì lập tức run lên.
“Anh Sở, bọn tôi đi ngay đây ạ!”
Nói rồi, hắn dẫn đám bạn quay người rời đi ngay.
Sau kih Lưu Phong đi rồi, Lạc Tuyết và Tô Uyển đều nhìn Sở Bắc vẻ kinh ngạc.
Nhất là Lạc Tuyết, ánh mắt cô nhìn anh chứa đầy sự ngạc nhiên và lạ lẫm.
Do dự vài giây, Lạc Tuyết quyết định phải hỏi cho rõ.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao họ lại sợ anh thế?”
Tô Uyển cũng tò mò hỏi: “Anh Sở, anh có thể giải thích cho bọn tôi nghe được không?”
Song, Sở Bắc lại lắc đầu từ chối.
Lạc Tuyết và Tô Uyển không hài lòng, họ phải hỏi tiếp.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao lại mở ra, Chu Bân lững thững đi vào.
Trông anh ta thẫn thờ như người mất sổ gạo.
Thấy thế, Tô Uyển không nhịn được hỏi: “Chu Bân, anh không sao chứ?”
Sau chuyện xảy ra ban nãy, Tô Uyển biết nếu không nhờ có Sở Bắc thì Chu Bân còn lâu mới được thả đi thế này.
Chu Bân có vẻ lúng túng khi nghe thấy Tô Uyển hỏi.
Nhưng vì sĩ diện nên anh ta nhanh chóng bình thường lại ngay.