Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mặt họ hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.  

 

Còn Vương Khôn thì cúi thấp đầu xuống, như để che giấu điều gì đó.  

 

Nhưng cơ thể run rẩy đã bán đứng ông ta.  

 

“Rõ ràng ông đã biết tất cả, nhưng vẫn cố làm! Vì gã họ Dương kia hứa sẽ tẩy trắng cho ông!”  

 

“Tổng giám đốc Triệu kia chỉ là thế thân thôi, còn người thật đã bỏ ra nước ngoài từ lâu rồi”.  

 

“Hơn nữa, chính ông là người đã thiết kế lộ trình và đặt vé máy bay cho người đó bằng chính thân phận của mình!”  

 

Từng câu từng chữ của anh như những mũi dao đâm vào tim Vương Khôn.  

 

Vương Khôn ngày càng tái mặt hơn, thậm chí còn không đủ sức để ngồi thẳng.  

 

Sở Bắc ngẩng đầu lên, không nhìn ông ta nữa.  

 

“Tôi biết ông sẽ không nói thật nên sẽ không ép ông nữa”.  

 

“Tranh thủ nốt khoảng thời gian cuối cùng đi!”  

 

“Cậu, cậu định làm gì?”, Vương Khôn cuống lên.  

 

Nhưng Sở Bắc đã quay người đi, không để mắt đến ông ta nữa.  

 

Bụp!  

 

Cửa phòng bao chợt bị đạp mở một cách thô bạo.  

 

Ngay sau đó, có năm, sáu người cao lớn mặc âu phục đen xông vào.  

 

Họ mạnh mẽ đè Vương Khôn xuống đất.  

 

Đối mặt với họng súng đen ngòm, các lão già vừa nãy còn hung hăng giờ đều cúi đầu xuống, không dám hé răng nửa lời.  

 

“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Các người làm vậy là phạm pháp, tôi sẽ kiện các người!”  

 

Vương Khôn sợ đến mức run rẩy, nhưng vẫn hùng hổ không chịu thoả hiệp.  

 

Sau đó, có một người đã giơ một tờ giấy ra trước mặt ông ta.  

 

Vương Khôn như hoá đả, cảm thấy hoàn toàn sụp đổ.  

 

Thậm chí không còn ý định phản kháng nữa.  

 

Trong giây phút ngắn ngủi, Long Tam hãi đến mức vã mồ hôi.  

 

Gã liếc mắt ra ngoài thì thấy Trương Hạ đã bị khống chế.  

 

Không cần nghĩ, gã cũng biết Tụ Hiền Lâu đã bị thất thủ rồi.  

 

Chỉ cần Sở Bắc nói một câu, nơi này sẽ bị san bằng ngay.  

 

Sở Bắc ngẩng lên rồi nhìn về phía những người khác.  

 

“Còn các người có gì muốn nói không? Không lại trách tôi không cho cơ hội!”  

 

Nghe thấy thế, mấy lão già kia lập tức tái mặt, nhưng không biết phải nói gì.  



Họ không ngờ, chỉ đi ăn một bữa thôi mà lại trắc trở thế này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK