Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Lòng tham không đáy
 
             "Ông Triệu đến thăm bệnh viện này chính là vinh dự cho bệnh viện của chúng tôi!"  

             Nhìn thấy Triệu Hồi Xuân, ánh mắt Phương Chính Quân lập tức tỏ ra cung kính, sau đó nhanh chóng bước tới chào!  

             Phía sau ông ta cũng có một nhóm lãnh đạo bệnh viện nhìn với vẻ ngưỡng mộ, giống như một đám fan nhí được nhìn thấy thần tượng của mình vậy.  

             Dù gì Triệu Hồi Xuân cũng là một nhân vật hàng đầu trong giới y học, địa vị của ông thì càng không phải bàn.  

             "Ông Triệu, trong văn phòng tôi có trà bích loa xuân thượng hạng, ông có muốn..."  

             Phương Chính Quân xoa hai tay vào nhau, ngập ngừng dò hỏi.  

             "Không cần đâu!"  

             Triệu Hồi Xuân phất tay từ chối.  

             "Tôi hỏi cậu, người ở trong phòng bệnh này là ai?"  

             Hả?  

             Triệu Hồi Xuân vừa dứt lời, Phương Chính Quân đã ngây ra.  

             Ông đích thân đến tận đây để chữa bệnh mà không biết đối phương là ai ư?  

             Đương nhiên ông ta không dám nói ra, chỉ có thể nhìn sang Lưu Minh.  

             Lưu Minh hiểu ý, sau đó nhanh chóng tiến lên giải thích.  

             "Ông Triệu, đó là Lạc Tuyết, nhị tiểu thư nhà họ Lạc, con gái cô ấy bị bệnh đã lâu! Nếu như không gặp được ông thì không biết có thể sống qua đêm nay không nữa!"  

             Lưu Minh trong lúc đang giải thích cũng không quên nịnh nọt Triệu Hồi Xuân.  

             "Nhà họ Lạc à?"  

             Triệu Hồi Xuân cau mày: "Còn vị tiên sinh kia thì sao?"  

             "Tiên sinh kia?"  

             Lưu Minh nhất thời không kịp phản ứng!  

             "Ông đang nói tên mù kia à, hắn chính là một tên phế vật bám váy phụ nữ, ông Triệu đề cao anh ta quá rồi!"  

             Lưu Minh bĩu môi, Sở Bắc mà cũng đáng được gọi là tiên sinh sao?  

             Nực cười thật đấy!  

             Nhưng Lưu Minh lại không nhận ra rằng Triệu Hồi Xuân lại nhíu mày sâu hơn nữa.  

             Người liên lạc ông đến đây là một người phụ nữ.  

             Mà thân phận của người bên kia cũng rất rõ ràng, cậu chính là một trong mười hai hộ vệ của thần tướng trấn quốc.  

             Ông vốn cho rằng nếu đối phương có mối quan hệ với thần tướng trấn quốc thì ắt hẳn không phải tầm thường.  

             Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ không giống lắm!  

             Hay là, cậu Sở Bắc kia có quan hệ gì đó với thần tướng trấn quốc chăng?  

             Nhìn thấy Triệu Hồi Xuân liên tục hỏi, Phương Chính Quân cũng đứng ngồi không yên, liền nháy mắt với Lưu Minh.  

             Nhưng Lưu Minh còn chưa kịp mở miệng thì Sở Bắc và Lạc Tuyết đã ra khỏi phòng bệnh.  

             Lạc Tuyết lau đi nước mắt rồi cúi người về phía Triệu Hồi Xuân.  

             "Ông Triệu, tôi thực sự cảm ơn ông rất nhiều, tôi..."  

             "Không được đâu, không được!"  

             Lạc Tuyết còn chưa kịp nói xong, Triệu Hồi Xuân đã hốt hoảng, vội vàng đỡ cô dậy.  

             "Tôi chỉ được người khác giao phó mà thôi, cô Lạc không cần phải như vậy đâu!"  

             Lạc Tuyết ngây ra một lúc, sau đó bất giác nhìn về phía Lưu Minh, sắc mặt tối sầm lại, hơi lùi về phía sau.  

             Còn Sở Bắc chỉ im lặng chống gậy đứng sau Lạc Tuyết.  

             "Ông Triệu, bác sĩ ở bệnh viện còn đang đợi đấy, ông xem..."  

             Phương Chính Quân dũng cảm bước lên.  

             Nếu bọn họ có thể kéo Triệu Hồi Xuân đến buổi toạ đàm, vậy thì uy tín của bệnh viện bọn họ nhất định sẽ được nâng lên một tầm cao mới.  

             Một cơ hội tuyệt vời như vậy, bọn họ sao có thể bỏ lỡ?  

             "Thôi cũng được!"  

             Triệu Hồi Xuân lắc đầu: "Nếu đã đến rồi thì đi cũng được!"  

             Ông nói xong, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Sở Bắc.  

             "Cảm ơn ông Triệu, mời ông đi lối này!"  

             Phương Chính Quân ngay lập tức mừng như hoa nở.  

             Sau khi mời được Triệu Hồi Xuân đi, ông ta lập tức cười với Lưu Minh!  

             "Chủ nhiệm Lưu, cậu cũng đi nghe đi, sau này cố gắng làm việc, đừng để tôi thất vọng!"  

             "Vâng vâng vâng! Cảm ơn viện trưởng, cảm ơn viện trưởng! Sau này tôi sẽ tận tâm hết mình với bệnh viện, chết không hối tiếc!"  

             Lưu Minh vừa cảm ơn vừa nịnh nọt, khóe miệng ngoác đến tận mang tai.  

             Ước mơ cả đời của anh ta chính là được làm chủ nhiệm trước năm ba mươi tuổi.  

             Anh ta vốn nghĩ mình phải lăn lộn thêm vài năm nữa để kiếm mối quan hệ.  

             Nhưng không ngờ mọi thứ lại thành hiện thực nhanh như vậy!  

             "Viện trưởng, mọi người cứ đi trước đi! Bàn giao xong việc tôi sẽ đến ngay!"  

             Không phải anh ta không muốn đi, chỉ là anh ta có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm.  

             Nói xong, anh ta lập tức nhìn về phía Lạc Tuyết với vẻ đắc thắng.  

             "Tiểu Tuyết, lời hứa của tôi đã thực hiện xong rồi! Bây giờ, đến lượt em rồi đấy?"  

             Ngay khi Lưu Minh nói xong, sắc mặt của Lạc Tuyết lập tức trở nên trắng bệch.  

             Cô bất giác cắn môi, cho dù trong lòng không muốn, nhưng cô cũng không thể nuốt lời được.  

             "Anh yên tâm đi, tôi..."  

             "Đợi đã!"  

             Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang.  

             Cạch cạch!  

             Tiếng gậy chợt vang lên, Sở Bắc liền tiến lên chặn trước mặt Lạc Tuyết.  

             "Tôi cũng muốn biết thử giữa hai người có cam kết gì!"  

             Giọng của Sở Bắc hết sức bình thản, như thể anh đang nói một chuyện gì đó vô cùng bình thường.  

             Không phải anh nghi ngờ Lạc Tuyết, mà anh đã sớm phát hiện ra có điều gì đó không ổn.  

             "Hả, anh là cái thá gì, chuyện giữa tôi và Tiểu Tuyết thì liên quan gì đến anh chứ?"  

             Lưu Minh chế nhạo với vẻ trịch thượng.  

             "Sở Bắc, anh, anh đi đi! Sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tâm Nhi!"  

             Lạc Tuyết nhìn về phía xa, nhưng không hiểu sao cô không dám nhìn Sở Bắc.  

             Sở Bắc vẫn không hề động đậy, ánh mắt trống rỗng vẫn dán chặt về phía Lưu Minh.  

             Nếu như nói Lạc Tuyết quá thất vọng về anh rồi đuổi anh đi.  

             Sở Bắc chắc chắn sẽ không chút do dự.  

             Nhưng lúc này, anh có thể nghe thấy nội tâm của Lạc Tuyết đang đấu tranh.  

             "Đừng bắt tôi phải hỏi lần thứ hai!"  

             Vụt!  

             Ngay khi anh vừa dứt lời, nhiệt độ ở hành lang lập tức giảm mạnh.  

             Lưu Minh chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, vô cùng khó chịu!  

             "Được thôi, nếu như anh muốn thì tôi sẽ nói cho anh biết!"  

             Lưu Minh chỉnh lại quần áo, đắc ý nói.  

             "Bởi vì chủ nhiệm Lưu tôi đây đã mời được ông Triệu đến chữa bệnh cho Tâm Nhi! Vậy nên Tiểu Tuyết đã hứa sẽ gả cho tôi, sau đó cắt đứt toàn bộ quan hệ với anh".  

             "Bây giờ anh hài lòng rồi chứ?"  

             Lưu Minh nhìn Sở Bắc với vẻ trịch thượng, trong lòng anh ta chỉ có duy nhất hai chữ, sảng khoái!  

             Không những được thăng chức mà còn ôm được nữ thần về dinh, muốn sảng khoái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.  

             Nếu không phải Sở Bắc bị mù thì anh ta đã làm mấy trò mèo với Lạc Tuyết cho anh xem rồi.  

             "Tốt hơn hết anh nên cút đi! Yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Tuyết!"  

             "Còn Tâm Nhi, sau này cứ gọi Lưu Vũ Tâm là được! Ha ha ha!"  

             Lưu Minh vô cùng đắc ý, Lạc Tuyết cũng không hề lên tiếng, tức là cô đã ngầm khẳng định.  

             Chỉ nhìn thấy cô nhắm chặt mắt lại, để ẩn giấu những vệt nước mắt tràn ra.  

             "Ha!"  

             Cũng chính lúc này, một tiếng thở nhẹ đã phá đi cảm xúc của hai người.  

             Khóe miệng Sở Bắc chợt nhếch lên nụ cười, nhưng trong đó lại có chút giễu cợt.  

             "Tôi vốn cho rằng anh chỉ là một tên bác sĩ lang băm, nhưng xem ra, anh còn vô lại nữa!"  

             Chỉ một câu nói, lập tức khiến cho sắc mặt Lưu Minh tái nhợt.  

             "Tên mù, ý anh là sao?"  

             Sở Bắc vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.  

             "Đúng là lòng tham không đáy! Có một vài thứ không thể muốn cướp là cướp được!"  

             Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại giống như một hồi chuông cảnh tỉnh.  

             Lưu Minh chợt run lên, trong lòng bỗng loé lên cảm giác chột dạ.  

             "Tên mù, ý anh là gì? Đây không phải là công lao của tôi, lẽ nào là của anh à?"  

             "Ông Triệu là do tôi mời đến, chẳng lẽ anh còn muốn ngăn cản à? Thật nực cười!"  

             "Sở Bắc, anh thôi đi!"  

             Lạc Tuyết thở dài, sau đó kéo lấy ống tay áo của Sở Bắc.  

             "Nếu đã đồng ý rồi, thì tôi không thể hối hận được nữa! Anh đi đi, sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK