Nói rồi, bà ta định sấn tới bế cô bé.
Nhưng không chờ bà ta tới gần, Lạc Vũ Tâm đã chạy đi mất vì sợ hãi.
“Con muốn bố bế cơ!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm vẫn cố tươi cười dù trong lòng đang bừng lửa giận.
“Hừ, ranh con! Thứ con hoang thôi mà làm quá! Nếu không vì Tiểu ân thì bà đây thèm vào mà ngọt nhạt với mày”.
Thấy nhịn bợ không ăn thua, Chu Cầm quay về ghế ngồi rồi cắn hạt dưa tiếp.
“Tiểu Tuyết, chuẩn bị ăn cơm thôi”.
Khoảng nửa tiếng sau, Chu Cầm đã nấu cơm xong rồi gọi Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết đang định lên tiếng thì đã bị Chu Cầm giành nói trước.
“Chị, Tiểu Ân đã về đâu, ăn gì giờ này mà sớm thế? Chờ thằng bé về rồi cả nhà cùng ăn”.
Trong giọng nói chua ngoa của Chu Cầm có vẻ rất dứt khoát.
Như thể bà ta mời là chủ nhà, còn gia định Lạc Tuyết chỉ là người ở nhờ.
Nghe thấy thế, Chu Cầm hơi biến sắc mặt.
Ngay sau đó, bà ta lại nở một nụ cười ngượng ngịu.
“Xem chị này, bận đến mức quên cả Tiểu Ân. Dì nói đúng, thằng bé chưa về mà mình ăn trước thì không hay, thôi chờ nó thêm một lúc vậy”.
Chu Cầm vừa nói xong thì đã bị Lạc Tuyết kéo sang một bên.
“Mẹ, tối nay con với Sở Bắc phải ra ngoài, mẹ trông Tiểu Vũ Tâm cho con nhé, bọn con không ăn ở nhà đâu”.
Chu Cầm ngẩn ra rồi khó hiểu hỏi: “Muộn thế này rồi còn đi đâu? Có việc gì à?”
Bà ta nhớ ra Lạc Tuyết rất ít khi ra ngoài buổi tối.
Lạc Tuyết gật đầu.
“Họp lớp đại học ạ, con muốn đi một lát”.
Chu Cầm nghe xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Họp lớp thì con dẫn Sở Bắc đi làm gì, nó có phải bạn học của con đâu, đi thì ra thể thống gì?”
Trong lòng Chu Cầm, Sở Bắc vẫn là một khúc mắc lớn.
Lạc Tuyết lắc đầu giải thích: “Mẹ không hiểu đâu, được dẫn người nhà theo mà. Ra ngoài buổi tối một mình không an toàn nên con muốn đi cùng anh ấy”.
Chu Cầm ngẫm nghĩ rồi như thấy Lạc Tuyết nói có lý nên đồng ý.
“Nếu thế thì hai đứa đi đi, nhớ về sớm đấy”.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó cùng đi ra ngoài với Sở Bắc.
Họ vừa đi chưa lâu thì Dương Ân về.
Song, lúc hai chị em Chu Cầm nhìn thấy cậu ta bước vào nhà thì đều nghệt mặt ra.
“Tiểu Ân, sao con lại thành ra nông nỗi này?”
Chu Cầm ngạc nhiên nhìn Dương Ân rồi hỏi.
Người Dương Ân dính dầy bụi, quần áo cũng thủng lỗ chỗ.
Mặt mày thì lấm lem.
“Mẹ, cuối cùng con cũng được về nhà rồi, hu hu!”
Dương Ân ném chiếc áo trong tay sang một bên rồi khóc lớn, nhào về phía Chu Cầm.