Mục lục
Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có thể nhìn về phía Lạc Tuyết xin giúp đỡ.  

 

Lạc Tuyết nén giận giơ tay ra, giọng điệu kiên quyết.  

 

“Không thể nào, ba trăm nghìn này là cháu dùng để mua xe và mở cửa hàng, không thể nào cho các dì vay được!”  

 

Không nói đến việc trong lòng hai mẹ con nhà này mang ý đồ xấu, ba trăm nghìn này còn không đủ cho Lạc Tuyết dùng đâu, sao có thể cho bọn họ vay?  

 

“Tiểu Tuyết, cháu thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Chẳng lẽ cháu muốn trơ mắt nhìn em họ cháu độc thân cả đời hay sao?”  

 

Chu Lệ nghiến răng, nói Lạc Tuyết làm vậy là không phải.  

 

Dương Ân bĩu môi: “Mẹ em nói đúng đấy, Lạc Tuyết, chị chia cho em một nửa, chúng ta mua hai chiếc không được sao? Một trăm năm mươi nghìn mà thôi, chị cho rằng em không trả nổi à?”  

 

Hai mẹ con kẻ xướng người họa, nói gần nói xa, giống như Lạc Tuyết là tội nhân thiên cổ vậy!  

 

“Hai người, hai người quá đáng lắm rồi!”  

 

Lạc Tuyết nghiến chặt răng, vành mắt đỏ au.  

 

Trong lòng vừa tức vừa ấm ức!  

 

Có loại họ hàng này cũng xui xẻo quá rồi.  

 

“Được rồi, được rồi, keo kiệt chính là keo kiệt, không cần phải nói mấy lời này!”  

 

Chu Lệ thấy chuyện đã vậy rồi, dứt khoát trở mặt.  

 

“Chị hai, em coi chị là chị em ruột thịt, chị lại đối xử với em như vậy? Uổng cho chị còn mở miệng gọi tiếng em gái dễ nghe như vậy!”  

 

“Chị đợi đấy, giờ em về nhà, nói cho người trong nhà biết bộ mặt thật của chị, cho bọn họ nhìn xem, bây giờ chị công thành danh toại rồi nên coi thường bọn em!”  

 

Lúc nói chuyện, Chu Lệ làm bộ muốn đi, vẫn không quên lén lút liếc mắt ra hiệu cho con trai.  

 

“Đúng vậy, nếu người ta đã chướng mắt, chúng ta cũng không cần phải ăn vạ không đi! Căn biệt thự nát này, ông đây không thèm ở!”  

 

Dương Ân chợt đứng bật dậy, nói chuyện muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.  

 

Nói xong, mẹ con hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời nhấc chân muốn đi!  

 

“Đợi đã!”  

 

Thấy bọn họ sắp đi ra ngoài rồi, cuối cùng Chu Cầm vẫn thỏa hiệp.  

 

Nếu để cho hai mẹ con này trở về nói gì đó, thanh danh của bà ta sẽ hoàn toàn thối hoắc.  

 

Sau này còn về nhà mẹ đẻ thế nào?  

 

Chu Cầm luôn luôn sĩ diện sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?  

 

Mà Chu Lệ và Dương Ân thấy vậy, nào còn muốn đi tiếp nữa?  

 

Đột nhiên quay người, mỏi mắt mong chờ nhìn Chu Cầm!  

 

Chu Cầm bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhìn về phía Lạc Tuyết.  

 

“Tiểu Tuyết, con xem việc này…”  

 

Tiền đều ở trên người Lạc Tuyết đấy, cho dù bà ta đồng ý cũng vô dụng.  

 

Không được Lạc Tuyết gật đầu, bà ta thật sự không có một trăm năm mươi nghìn!  

 

“Mẹ, sao mẹ có thể…”  

 

Lạc Tuyết vừa thấy Chu Cầm ngăn cản, trong lòng đã cảm thấy không ổn.  

 

Rõ ràng Chu Lệ và Dương Ân giở trò lạt mềm buộc chặt.  

 

Không ngờ Chu Cầm vẫn bị lừa.  

 

“Con gái, con cho cậu ta đi, coi như giúp mẹ!”  

 

Thật ra trong lòng Chu Cầm cũng không muốn, nhưng bây giờ, bà ta đã không còn cách nào rồi.  

 

“Mẹ, mẹ thế này…”  

 

Lạc Tuyết vừa tức vừa cuống, không biết nói gì cho phải!  

 

Ba trăm nghìn này chính là tiền khó khăn lắm Sở Bắc mới lấy được.  

 

Cứ đưa cho Dương Ân một nửa như vậy, sao cô có thể cam lòng?  

 

“Tiểu Tuyết à, chị cứ yên tâm, chờ em kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho chị!”  



Dương Ân đã đợi không kịp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK