Lạc Tuyết chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được”.
Mấy người ra bên ngoài cửa thì thấy một chiếc xe thể thao màu tím đậu bên ngoài phía xa.
Lúc này, xung quanh chiếc xe thể thao đã có một nhóm người vây quanh, mấy người đó đứng trước xe, trên tay cầm điện thoại, rõ ràng là đang chụp ảnh.
Chu Bân thấy vậy, lòng hư vinh lại càng thỏa mãn, ánh mắt đầy đắc ý.
Rất đắc ý nhìn Tô Uyển, muốn nhìn thấy chút ngưỡng mộ trong mắt Tô Uyển.
Nhưng, anh ta phải thất vọng rồi.
Tô Uyển hoàn toàn không nhìn xe thể thao của anh ta mà đang nói chuyện với Lạc Tuyết.
Chu Bân thấy thế, vẻ đắc ý trong mắt cũng biến mất.
“Tiểu Uyển, chúng ta lên xe chứ?”
Chu Bân xua đám người đang vây quanh chụp ảnh đi, vẻ mặt ân cần nói với Tô Uyển.
Tô Uyển nhìn xe thể thao của Chu Bân thì khẽ nhíu mày.
“Xe của anh chỉ có hai chỗ, chúng tôi đi thế nào?”
Chu Bân nghe vậy, vẻ mặt cố ý tỏ vẻ khó xử, nói: “Xe thể thao đều như vậy cả, anh cũng không có cách nào!”
Nói đến đây, anh ta nhìn sang Lạc Tuyết và Sở Bắc.
“Hay là để bạn em gọi xe, anh lái xe chở em đi, em thấy thế nào?”
Nói xong, Chu Bân nhìn Sở Bắc đứng bên cạnh Lạc Tuyết, ánh mắt vô cùng huênh hoang.
Ngay khi anh ta đắc ý thì Tô Uyển lại lên tiếng.
“Vậy thôi đi, anh đi xe một mình đi, tôi và bọn họ cùng gọi xe”.
Nghe thấy Tô Uyển nói muốn gọi xe, Chu Bân lập tức biến sắc.
“Tiểu Uyển, em xem đi, xe anh cũng đã chạy đến rồi, em còn gọi xe với bọn họ, như vậy không hợp lắm?”
Tô Uyển lạnh lùng liếc nhìn Chu Bân, hỏi: “Tôi và bạn tôi gọi xe thì có gì không hợp?”
Chu Bân nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết ở bên cạnh, dùng vẻ mặt u ám quái gở nói: “Bạn họ không có xe, đây là chuyện của bọn họ, em tội gì phải chịu đựng cùng bọn họ”.
Nghe thấy lời này của Chu Bân, vẻ mặt Tô Uyển thoáng chốc trở nên khó coi.
“Chu Bân, mong anh chú ý lời nói của mình, bọn họ là bạn của tôi, tôi không cho phép anh nói gì bọn họ cả!”
Chu Bân bĩu môi, vẻ mặt không quan tâm nói: “Anh cũng không nói sai, chồng của bạn em cũng thật là, ngay cả một chiếc xe cũng không có, không như anh, ngoài một chiếc xe thể thao, trong nhà còn có một chiếc nữa”.
Nói đến đây, anh ta quay đầu liếc nhìn cửa hàng bên trong, ánh mắt có chút khinh thường.
“Nhưng cũng dễ hiểu nhỉ, bọn họ mua cửa hàng này có lẽ đã tiêu sạch tiền tiết kiệm rồi, căn bản không còn tiền mua xe nữa”.
Nói xong, vẻ mặt anh ta đắc ý nhìn Sở Bắc, muốn nhìn xem phản ứng của anh.
Nhưng lại khiến anh ta thấy vọng là từ đầu đến cuối, Sở Bắc đều duy trì dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ.